Lang Hoa đi theo Vinh Quốc công phu nhân vào phòng.
Vinh Quốc công tựa vào gối đầu, tinh thần nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Lang Hoa tiến lên hành lễ, kêu một tiếng, “Đại ca.”
Vinh Quốc công gật gật đầu.
Ngồi như vậy một lúc, cũng không biết nên nói cái gì.
Trong lòng Lang Hoa có chút khổ sở, mặc dù ở Trấn Giang đã thấy qua sinh tử, nhưng là bất luận lúc nào, chỉ cần nhìn thấy sinh mạng sắp trôi đi thì trong lòng đều sẽ giống như là bị một hòn đá đè chặt lấy, không thở nổi.
Vừa rồi nàng nhìn thấy Hàn Chương, ánh mắt Hàn Chương mờ mịt, lúc nói chuyện tư tưởng không tập trung, xử lý chuyện của phủ Vinh Quốc công đâu ra đấy.
Nàng biết Hàn Chương đang khổ sở đè nén nỗi đau trong lòng.
“Lang Hoa, muội là một hài tử thông minh,” Vinh Quốc công khẽ mỉm cười, “Ta cũng không có chuyện gì dặn dò muội cả, chỉ là mong muội chú ý đến Hàn gia nhiều hơn một chút.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Muội sẽ làm thế.”
Nụ cười trên mặt Vinh Quốc công dần dần biến mất, trở nên nghiêm túc, “Không phải là muốn muội làm ít y phục cho Hàn Chương, ân cần hỏi han... Mà là ở thời khắc mấu chốt, giống như lần này vậy nghĩ đủ cách để cứu giúp đệ ấy, ta biết chuyện này rất bất công với muội, nhưng mà... muội biết tính tình của Hàn Chương rồi đấy, nếu như đệ ấy đặt muội ở trên vai, thì cả đời sẽ không bỏ xuống, mà muội tương lai nhất định sẽ ở trên vai đệ ấy nhìn được xa hơn, muội phải giúp đệ ấy nhìn đường đi...”
Lang Hoa không nghĩ tới Vinh Quốc công sẽ nói như vậy.
Vinh Quốc công nói: “Hàn Chương từ nhỏ đã rất thông minh, dẫn binh đánh giặc thì người bên cạnh khó đuổi kịp, thế nhưng có sở trường thì cũng có sở đoản, triều đình chính cuộc đệ ấy thấy rõ, nhưng chưa chắc đã có thể lập tức ứng biến, nếu như có muội góp ý cho đệ ấy, đó là điều tốt nhất.”
Lang Hoa nói: “Muội có thể đáp ứng với đại ca, nhất định sẽ đối đãi với huynh trưởng giống như huynh ấy đối đãi với muội.”
Vinh Quốc công hài lòng gật đầu một cái, “Có chuyện này ta phải nói với muội.”
Vinh Quốc công phu nhân bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng không có người ngoài, Vinh Quốc công mới thấp giọng, “Hàn gia chúng ta có ước định với Thái hậu, bất kể lúc nào cũng phải bảo vệ Ninh Vương, cho nên Hàn gia mới có thể có quan hệ thông gia với Ninh Vương, trong tay Thái hậu nắm đầu danh trạng* của Hàn gia, tương lai nếu mọi người gặp phải thời điểm phải lựa chọn, nhất định phải nghĩ tới chuyện này.”
* Đầu danh trạng: hay còn gọi là giấy gia nhập đội, là một bản khế ước sinh tử, để tỏ rõ sự trung thành với tổ chức mà mình gia nhập.Vinh Quốc công nói đến đầu danh trạng, nhất định là thứ mà Thái hậu có thể lấy ra dồn Hàn gia vào chỗ chết.
Nếu như Hàn gia không phản bội Thái hậu, cũng nguyện ý bảo vệ Ninh Vương, thì đầu danh trạng này sẽ vĩnh viễn không lộ ra.
Lang Hoa không khỏi nói: “Là thứ gì thế?” Loại chuyện này là nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Vinh Quốc công mím môi một cái, “Là văn kiện điều binh lúc Khánh Vương chuẩn bị mưu phản viết cho Hàn gia.”
Khánh Vương mưu phản?
Lang Hoa không khỏi kinh hãi, nói như vậy là Khánh Vương thật sự chuẩn bị mưu phản, nếu không tại sao có thể có văn kiện điều binh.
Kiếp trước án Khánh Vương mưu phản rõ ràng đã tra xét ra, Khánh Vương là bị Thái tử vu oan, kiếp này sao nàng lại nghe được câu trả lời ngược lại từ trong miệng Vinh Quốc công chứ.
Mặc dù trong lòng có nghi vấn, Lang Hoa vẫn lẳng lặng nghe như cũ.
Vinh Quốc công nói: “Trên văn kiện điều binh kia đích xác là bút tích của Khánh Vương,” Nói tới chỗ này ông ta thấp giọng, “Sau khi Huệ Vương chết, triều đình kinh sợ, phụ thân ta cũng đã thất vọng với triều đình, cộng thêm Hàn gia và phủ Khánh Vương sớm có liên lạc, thường xuyên qua lại nên quan hệ hai nhà càng thêm thân cận, phụ thân ta đã ước định với Khánh Vương, nếu như Khánh Vương bị buộc phải khởi binh, Hàn gia nhất định góp sức đi trước, liền dùng “Sơn Hà Thư” đệ tứ thủ thi làm tự nghiệm, cứ như vậy sẽ không xảy ra sai sót.
“Kết quả, Hoàng thượng đột nhiên xuất binh lùng bắt Khánh Vương, nhà chúng ta cũng không nhận được bất kỳ thư tín gì, sau khi Khánh Vương bị giết, Thái hậu mới đưa phong thư này ra.”
“Cũng không biết phong thư này làm sao lại rơi vào trong tay Thái hậu.”
Lang Hoa cẩn thận suy
nghĩ, nếu như Khánh Vương không chết, Thái hậu hẳn sẽ không lấy bức thư đó ra.
Nhưng Khánh Vương chết rồi, Thái hậu muốn không chế Hàn gia, mới lợi dụng phong thư này làm thành đầu danh trạng của Hàn gia.
Ánh mắt Vinh Quốc công trở nên sâu xa, “Ta vẫn cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra, có lẽ là vì Thái hậu cài người vào phủ Khánh Vương, nhưng so sánh giữa Hoàng thượng và Khánh Vương, Thái hậu hẳn càng hy vọng Khánh Vương sẽ thắng hơn, không nên ở thời khắc mấu chốt tạm giấu lá thư đi, khiến cho Khánh Vương mất đi cơ hội kháng cự cuối cùng. Nếu như phong thư này là Hoàng thượng hoặc Thái tử chặn lấy được, Hàn gia chúng ta hẳn đã sớm bị chém ngang lưng rồi.”
Lang Hoa nói: “Có khi nào là sau khi Khánh Vương bị bắt, Thái hậu mới lấy được phong thư này không. Phủ Khánh Vương bị tịch thu tài sản, Thái hậu mới sai người giữ lại văn thư khả nghi. Có điều, không thuyết phục là, nếu như Khánh Vương đã viết thư muốn Hàn gia giúp đỡ, thì hẳn là đã có chuẩn bị, làm sao mà chưa đánh trận nào đã bị triều đình bắt như vậy được.”
Nàng từng gặp những người bên cạnh Bùi Khởi Đường, tất cả bọn họ đều sẽ liều mạng vì Khánh Vương.
Triều đình muốn lùng bắt Khánh Vương ở Giang Chiết, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Vinh Quốc công nhìn Lang Hoa, mặt đầy vui mừng, không nghĩ tới nàng có thể có kết luận đó trong thời gian nhanh như vậy, trong lòng ông ta lại không thể không tiếc nuối, nếu như Hàn Chương có thể cưới Lang Hoa vào nhà, như vậy cả tộc Hàn thị dù có trải qua phong ba gì, đều có thể có được một con đường sống.
Vinh Quốc công nói: “Ta không thể lấy được đáp án, điều bí mật này tương lai chỉ có thể do mọi người tháo gỡ, đến lúc đó đừng quên đến thắp một nén hương lên mộ, nói cho ta kết quả rốt cuộc là như thế nào, ta ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ vui vẻ yên tâm.”
Chuyện nên giao phó đã giao phó xong.
Vinh Quốc công cười nói: “Kêu Hàn Chương vào đi, huynh đệ chúng ta nói mấy câu.”
Lang Hoa đứng lên từ từ lui ra ngoài, Hàn Chương đã vào phòng. Ánh mắt hai người giao nhau, Lang Hoa từ trong mắt Hàn Chương thấy được bi thương.
“Đại ca,” Hàn Chương ngồi lên ghế gấm, “Huynh thấy thế nào rồi? Vết thương trên chân còn đau không?”
Vinh Quốc công trở nên yên tĩnh, “Không đau nữa, từ hôm qua bắt đầu hết đau rồi.”
Hàn Chương không khỏi chua xót trong lòng, hắn biết đây chính là điềm báo không lành.
Vinh Quốc công phân phó phu nhân, “Đi lấy bộ ly rượu huynh đệ chúng ta thường dùng đến đây đi, hiếm có ngày tinh thần ta tốt, muốn uống với Nhị đệ một ly.”
Lúc Vinh Quốc công tiễn Hàn Chương rời kinh đến biên ải mới dùng đến bộ ly rượu kia, bây giờ lấy ra dường như đang nói lời từ biệt.
Ánh mắt Hàn Chương hơi trầm xuống, từ từ nắm lấy tay Vinh Quốc công.
Ly rượu bày ở trước mặt, Hàn Chương nhìn rượu ở bên trong, thật lâu không nói gì.
Đây là lần cuối cùng uống rượu cùng đại ca, hắn thực sự không nỡ.
“Từ trước đến giờ đều là ta che chở cho đệ,” Vinh Quốc công nói, “Bởi vì đệ ở trong lòng ta, từ đầu đến cuối đều là đệ đệ thấp hơn ta một cái đầu, ta sợ đệ ngã, sợ đệ sẽ gặp thất bại, sợ đệ thương tâm khổ sở không có ai có thể bày tỏ cùng, nên ta muốn đứng ở sau lưng đệ, chỉ cần đệ vừa quay đầu là có thể thấy ta, nhưng tính tình đệ bướng bỉnh, rất ít khi quay đầu nhờ ta giúp đỡ.”
Vinh Quốc công cầm ly rượu lên, “Sau này sẽ không như thế nữa, sau này... nếu như trong lòng đệ không vui... thì có thể rót đầy rượu nói với ta một chút, ta nhất định sẽ nghe.”
“Nếu như đệ muốn, bất luận đệ làm cái gì, ca ca đều sẽ ủng hộ đệ.”