Dạo Bước Phồn Hoa

Đáp ứng


trước sau

Lý Thường Hiển nhìn về phía thị vệ bên cạnh, thị vệ lập tức tránh ra, sau đó hai thân ảnh nho nhỏ liền đi tới.

“Mẫu hậu.”

Hai hài tử một nam một nữ, mặc vải thô áo gai đi tới, hai khuôn mặt nhỏ dơ bẩn. Nam hài tử nước da bị phơi nắng đen thui, nữ hài tử trên tay đầy sẹo, nhìn như hài tử nhà nghèo.

Đông Bình kinh ngạc đứng lên, “Các ngươi làm sao lại hành hạ hài tử của Tiên hoàng thành cái bộ dáng này.”

Đông Bình giơ tay ra, hai hài tử lập tức nhào vào trong lòng nàng.

Đây là hai hài tử của Tào quý phi của Tiên hoàng.

Sau khi Lý Thường Hiển soán vị, Lữ Tắc ở bên cạnh muốn hại Dục Ca của nàng, là Tào quý phi nhào ra cản một kiếm, trước khi Tào quý phi chết đã phó thác hai hài tử cho nàng, Lý Thường Hiển lại không chịu đáp ứng, đem hai hài tử của Tào quý phi đi ngay trước mặt nàng.

Bây giờ hai hài tử này cuối cùng cũng quay lại bên cạnh nàng.

Trên mặt Lý Thường Hiển lộ ra nụ cười, một khi có hài tử, nữ nhân có kiên cường thế nào cũng sẽ biến thành mẫu thân, “Tẩu tẩu mất con yêu khó tránh khỏi cô đơn, Trẫm đem hài tử của Tào quý phi tới bồi tẩu tẩu, có điều… tẩu tẩu phải giúp Trẫm làm chút chuyện mới được.”

Đông Bình cẩn thận dùng khăn tay lau lau tay của Lý Đồng, nữ hài tử đang yên lành, trên tay lại đầy sẹo, làm gì còn dáng vẻ cành vàng lá ngọc nữa, “Bây giờ có còn đau không?”

Lý Đồng dè dặt lắc đầu một cái, “Không đau, chỉ cảm thấy ngứa, chỉ cần đụng phải nước thì càng ngứa hơn, con không muốn gãi, nhưng mà không nhịn được.”

“Sau này sẽ không như thế nữa, Mẫu hậu… Mẫu hậu tìm lang trung tốt nhất đến xem cho con, bôi cao lên sẽ khỏi.”

Lý Đồng ngoan ngoãn gật gật đầu, trên mặt vẫn có mấy phần sợ hãi, theo bản năng nấp sau lưng Đông Bình.

Đông Bình ngẩng đầu lên, “Bệ hạ kêu người chuẩn bị nước, quần áo, cơm nước... lát nữa mẫu tử chúng ta muốn cùng đi nghe pháp sư tụng kinh.”

Trên mặt Lý Thường Hiển mặt lộ ra nụ cười, ý của Đông Bình là đồng ý rồi.

...

Từ Tùng Nguyên đợi đến khi Lý Thường Hiển rời đi mới để cho người đi thông báo, rất nhanh cung nhân bên cạnh Đông Bình Trưởng Công chúa đã dẫn Từ Tùng Nguyên vào.

Từ Tùng Nguyên quan sát căn phòng, mấy ngày nay hiển nhiên đã được người quét dọn qua, đồ dùng bài trí trong phòng cũng đều đổi mới hoàn toàn, chiếc bàn bằng gỗ toan chi được lau sáng loáng, cung nhân mang lên hai cái ghế Thái sư, sau đó cười tủm tỉm mời Từ Tùng Nguyên ngồi xuống.

Từ Tùng Nguyên nhíu mày, phòng cũ, đồ mới đặt chung một chỗ nhìn rất lệch lạc.

Người Tây Hạ là đang có ý gì?

Vào lúc này lấy lòng Trưởng Công chúa, chẳng lẽ là Trưởng Công chúa đã đáp ứng tạm thời ở lại Tây Hạ.

Từ Tùng Nguyên nghe được tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn thấy Đông Bình Trưởng Công chúa, còn có hai hài tử theo sau lưng Đông Bình.

Từ Tùng Nguyên tiến lên hành lễ.

Mấy người ngồi xuống, nha hoàn lập tức dọn bánh ngọt lên, hai hài tử nhìn điểm tâm trộm nuốt nước bọt ngồi bên cạnh Đông Bình, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.

Đông Bình nói, “Đây là hai hài tử mà Tiên hoàng và Tào quý phi sinh hạ, Hoàng tử kêu Lý Mặc, Công chúa kêu Lý Đồng, trước đây không ở chỗ ta, Bệ hạ để cho người đưa về.”

Đông Bình nói rồi kéo tay Lý Đồng, “Ta đáp ứng Bệ hạ giúp Tây Hạ bình ổn ôn dịch, sau đó mới trở về Đại Tề.”

Như vậy sao được.

Từ Tùng Nguyên đứng dậy, “Trưởng Công chúa, làm như vậy không được đâu, phải biết tình huống bang giao hai nước thay đổi trong nháy mắt, không phải chúng ta có thể nắm trong tay, nếu bây giờ Tây Hạ nhận thư hoà đàm rồi, chúng ta nên sớm lên đường, tránh cho đêm dài lắm mộng, Trưởng Công chúa muốn chữa trị ôn dịch là việc thiện, thế nhưng… có thể dùng biện pháp khác.”

Ông ta vội vã tới gặp Trưởng Công chúa, là bởi vì lúc vừa rồi ở trong viện xử trí người Cố gia, một dịch thừa nhỏ bé lại tiến lên khuyên ông ta, nếu như ngay cả dịch thừa cũng có thể nghe hiểu tiếng Hán vậy còn cần những học sĩ kia làm gì? Hiển nhiên triều đình Tây Hạ đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bọn họ.

Đông Bình thở dài, “Ý ta đã quyết, Từ đại nhân không cần khuyên nữa,” Nói rồi dừng một chút, “Hôm nay chúng ta phải lên đường đến An Khánh.”

“Hai hài tử này cũng đi cùng ta,” Đông Bình dừng một chút, “Nếu Từ đại nhân không yên tâm thì đi Ngân Châu cùng chúng ta, Bệ hạ đáp ứng rồi, chỉ cần ôn dịch lắng xuống, sẽ để cho chúng ta về Đại Tề.”

Chúng ta?

Ánh mắt Từ Tùng Nguyên rơi vào
trên người Lý Mặc và Lý Đồng.

...

Bùi Khởi Đường nghe Ngô Đồng nói tất cả những gì vừa xảy ra trong dịch trạm.

Vốn là hắn định nói rõ ràng với Từ Tùng Nguyên, trong ứng ngoài hợp cho Lý Thường Hiển mắc lừa.

Nhưng Bùi Khởi Đường nghĩ đến tính cách của Từ Tùng Nguyên, mặc dù có mấy phần tài năng và học vấn, nhưng là một tiên sinh vô cùng bảo thủ, nói rõ ràng với ông ta, không bằng kích thích Từ Tùng Nguyên tức giận, quả nhiên Từ Tùng Nguyên ầm ĩ muốn đuổi người Cố gia trở về Đại Tề

Chỉ cần Từ Tùng Nguyên bày ra bộ dạng muốn lập tức trở về, Tây Hạ cũng sẽ không hoài nghi, Cố gia là cố ý muốn lưu lại.

Người Tây Hạ cũng sẽ không biết, cái gọi là ôn dịch căn bản không có nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là bọn họ đang phóng đại lên mà thôi.

Cho dù sau này Từ Tùng Nguyên biết được chân tướng cũng không có vấn đề gì, dù sao Bùi gia và Từ gia không có giao tình gì, Từ Tùng Nguyên thân ở Trung thư tỉnh, ông ta chuẩn bị đi con đường võ tướng, nhất thời cũng sẽ không đối đầu với hắn.

Cho nên hắn cũng không cần để ý đến tâm tình của Từ Tùng Nguyên.

Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt, một mặt phải nắm chắc chiến cuộc trong tay, một mặt phải hỏi thăm được tin tức của Cố Thế Hoành, Cố Thế Hoành là phụ thân thân sinh ra Lang Hoa, tương lai hắn có thể cưới được Lang Hoa hay không, ý kiến của Cố Thế Hoành hết sức quan trọng.

Có điều, Lang Hoa làm sao biết được lúc này ở biên cương sẽ có ôn dịch chứ?

Dựa vào địa chí và y thư, từ trong miệng sứ thần Tây Hạ hỏi dò tin tức, là có thể đoán được sao?

“Công tử nhà ngươi đâu?” Tiếng nói của Hoài Nam Vương Vương Thành Diễm truyền tới.

Bùi Khởi Đường còn chưa ra cửa đón, Vương Thành Diễm đã sải bước vào phòng, sau đó trực tiếp phủ đầu nói, “Tiểu tử rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì? Làm cho lòng người ở Ngân Châu, Diêm Châu hoang mang, ngươi trốn ở chỗ này xem náo nhiệt.”

Bùi Khởi Đường cười nói: “Thế bá yên tâm, cháu nào dám đùa giỡn như thế, truyền ra ngoài là bị luận tội đó.”

Bùi Tiền rón rén đóng cửa lại, ánh mắt Vương Thành Diễm lấp lánh, thấp giọng nói: “Cháu có chứng cớ gì sao?”

Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, “Thế bá cũng biết Lý Thường Hiển kiêu dũng thiện chiến, sẽ không tùy tiện hòa đàm, lỡ Tây Hạ thật sự mượn danh nghĩa hòa đàm nhân cơ hội tấn công Đại Tề, Thế bá lại chưa có chuẩn bị, nếm mùi thất bại, thanh danh một đời của phủ Hoài Nam Vương sẽ bị hủy…”

Đánh giặc chính là như vậy, thắng bại cách một tiền tuyến, lại nói những Thiết Diều Tử, Thần Tí Cung mà Bùi Khởi Đường nói kia, ông ta cũng có nghe thấy, chỉ có điều ông ta cho là Thiết Diều Tử chính là dùng xiềng xích buộc chung với chiến mã, cái gọi là tay cung cũng chỉ là cung nỏ lực đạo hơi mạnh mà thôi.

Vương Thành Diễm nói: “Một năm trước có một thương nhân thảo dược tới thăm hỏi ta, nói cho ta chuyện Thiết Diều Tử, lúc đó ta không để ý, ngày hôm sau muốn tìm hắn nói chuyện một chút, nhưng lại không thấy hắn đâu nữa rồi.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, “Thương nhân kia có nói hắn muốn đi nơi nào không?”

Vương Thành Diễm nói: “Khi đó người của Hoàng Thành Ti ở biên cương hỏi thăm tin tức khắp nơi, ta chỉ chú ý đến ứng phó với Hoàng Thành Ti, cũng không có hỏi nhiều.”

Thương nhân thảo dược đó rất có thể chính là Cố Thế Hoành.

Cố Thế Hoành vì né tránh Hoàng Thành Ti mới vội vã rời đi.

Bùi Khởi Đường lấy từ trong hộp gỗ ra một bức vẽ từ từ mở ra trước mặt Vương Thành Diễm, “Thế bá nhận rõ một chút, thương nhân thảo dược người đã gặp đó có phải là ông ta hay không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện