Dạo Bước Phồn Hoa

Bất khuất


trước sau

Vương Thành Diễm cẩn thận nhìn qua, người trên bức hoạ là người mặc đồ thương nhân, hơn ba mươi tuổi, sắc mặt vô cùng hòa ái, có loại cảm giác dễ gần gũi.

Vương Thành Diễm gật gật đầu, “Bởi vì hắn nhắc đến Thần Tí Cung, cho nên ta có chút ấn tượng, chắc là hắn rồi.”

Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười.

Vương Thành Diễm nói: “Tiếp theo cháu chuẩn bị làm như thế nào?”

Bùi Khởi Đường ngước mắt lên, “Thả chuột.”

“Cái gì?” Sắc mặt Vương Thành Diễm cứng lại, Bùi Khởi Đường càng nói càng khác thường.

Bùi Khởi Đường nhiệt huyết dâng cao, ánh mắt sáng lên, “Thế bá không nghe lầm đâu, cháu là nói công dụng của mấy con chuột chết kia.”

...

Nghe nói lang trung của Đại Tề tới chữa trị ôn dịch, cửa thành tụ tập không ít bách tính.

Quan viên đi theo Đông Bình Trưởng Công chúa tới không khỏi kinh hãi.

Thật sự giống như Hồ Trọng Cốt nói vậy, ôn dịch đột nhiên truyền tới, sau đó liền không cách nào áp chế mà lan tràn đi. Như vậy xem ra quyết sách của Bệ hạ là đúng, trước hết phải giải quyết khẩn cấp An Khánh đã.

Trong thành có ôn dịch là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là quân lương, quan viên bố trí ổn thoả xong cho Đông Bình và Hồ Trọng Cốt, lập tức chạy về phía kho lương cất giữ quân lương.

Mới vừa đến kho lương thực, quan viên đã trợn to hai mắt, hàng đống đồ chất ngoài kho lương thực, sai dịch đang cầm cây đuốc chuẩn bị phóng hỏa.

Quan viên vội vàng chạy tới, “Các ngươi đang làm gì thế?”

Sai dịch biến sắc, mặt tái xanh chạy tới, “Đại nhân, không xong rồi, trong kho lương phát hiện có chuột.”

Phát hiện có chuột có cái gì kỳ quái.

Kho lương nào mà chẳng có chuột.

“Là chuột chết...” Sai dịch dường như đã bị dọa đến hồn phi phách tán, “Đại nhân, ngài... vẫn là cách xa chỗ này chút, tránh cho bị truyền bệnh dịch.”

Sai dịch nói xong lời này, mặt biểu tình vô cùng đau đớn, dường như mình đã chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhìn bộ dạng những người này, quan viên không nhịn được lui về phía sau hai bước, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói rõ ràng xem nào.”

“Đại nhân ngài còn nhớ năm Bình Chiêu bị ôn dịch đó không? Cũng chết rất nhiều chuột, tiếp đó là bách tính cả thành đều phát điên, quốc sư tới niệm kinh cũng không có tác dụng, tất cả mọi người đều chết, không có ai sống được cả.”

Quan viên đương nhiên nhớ tình hình lần ấy, ôn dịch khi đó được viết cặn kẽ trên địa phương chí.

Chính là đầu tiên có một con chuột chết, sau đó bách tính lần lượt nhiễm bệnh, quốc sư nói, những con chuột chết kia là ác quỷ, chỉ cần bị ác quỷ dính vào thì chắc chắn sẽ phải chết.

“Hạ Châu... Hạ Châu có chuột chết đầu tiên... sau đó là Ngân Châu, bây giờ đến An Khánh.”

“Khói, Hạ Châu có khói kìa, bên Hạ Châu đã đang thiêu hủy thi thể người chết rồi...”

Khói lớn bao nhiêu, chứng minh bệnh dịch càng nghiêm trọng bấy nhiêu.

Quan viên chỉ cảm thấy “ong” một tiếng, tóc dựng đứng lên.

“Đại nhân, bên phía Đại Tề mở cửa thành ra muốn thả những bách tính Ngân Châu kia vào Đại Hạ chúng ta,” Huyện thừa An Khánh lảo đảo chạy tới, “Ngài, mau hạ lệnh đóng cửa thành đi, tuyệt không thể để cho bọn họ tiến vào...”

Quan viên nuốt nước bọt, kéo lại dây cương, hắn từng thấy những người mắc ôn dịch kia rốt cuộc đáng sợ thế nào, chỉ cần nghĩ tới cái này, chân hắn như nhũn ra, hận không thể lập tức cưỡi ngựa rời đi.

Mà hắn cũng quả thật làm như vậy.

“Ta phải bẩm báo tình hình nơi này cho Bệ hạ” Quan viên phân phó, “Các ngươi... các ngươi... đều nghe Bình Chiêu Hoàng hậu dặn dò, tất cả đều nghe Bình Chiêu Hoàng hậu, lang trung Đại Tề mà Bình Chiêu Hoàng hậu dẫn tới có thể trị hết ôn dịch.”

Chỉ mong lang trung Đại Tề có thể chữa khỏi ôn dịch.

“Sau khi bổn quan rời đi, lập tức đóng chặt cửa thành, không được để bách tính vào thành.”

Còn về những quân lương kia, sợ rằng đã không thể ăn được nữa rồi, lương thực bị con chuột chết gặm nhấm qua, người ăn vào sẽ bỏ mạng, ôn dịch lần trước, đa số người chính là chết như vậy, hắn không thể mạo hiểm.

Quan viên đang suy nghĩ, một cỗ thi thể bị người mang tới, trên đệm cỏ quấn thi thể dường như còn có vết máu đỏ thẫm. Quan viên không dám lưu lại nữa, giương roi ngựa trong tay lên.

Hắn một mạch chạy ra khỏi thành, quay đầu nhìn về phía An Khánh, khói
dầy đặc cuồn cuộn trên không trung.

Cửa thành An Khánh bị đóng lại.

Huyện thừa nhìn cánh cửa nặng nề buông xuống, trong ánh mắt lập tức kích động đầy nước mắt, hắn sửa sang lại quan phục trên người, lập tức đi tới chỗ Đông Bình.

Vào phòng, Huyện thừa An Khánh lập tức quỳ xuống đất, “Vi thần bái kiến Bình Chiêu Hoàng hậu.”

Đông Bình gật gật đầu, ôm Lý Mặc bên người, “Đại nhân có còn nhớ Tiên đế băng hà như thế nào không?”

Huyện thừa An Khánh lập tức nói, “Vi thần không dám quên, Lý Thường Hiển hành thích vua soán vị, trời đất không dung.”

Đông Bình nói: “Phật tổ phù hộ, Tiên đế vẫn còn huyết mạch ở nhân thế, chúng ta phải dìu dắt hoàng vị chính thống của Đại Hạ... chúng ta sẽ thủ thành An Khánh, và đấu một trận cho ra trò với tên loạn thần tặc tử Lý Thường Hiển kia.”

Ánh mắt Đông Bình sáng rực, từng chữ từng chữ nói: “Trừ phi ta chết, không thể khuất phục!”

...

Trong Cung Từ Ninh của Đại Tề, Từ Cẩn Du đang cẩn thận thêu trăm chữ “Phúc” trên ống tay áo, đây là lễ vật nàng chuẩn bị dâng lên cho Thái hậu lúc mừng thọ.

Hà ma ma ở bên cạnh nhíu mày, “Gần đây thời gian Thái hậu nương nương gặp người càng ngày càng ít.”

Từ Cẩn Du dừng tay lại, “Cũng có sao đâu, tâm trạng Thái hậu không yên muốn nghe Cố Lang Hoa giảng kinh nhiều chút thôi,” Nói rồi dừng một chút, “Ta không quan tâm những thứ này, ta chỉ muốn biết Cố Lang Hoa nói những chuyện gì cho Thái hậu nghe.”

“Tại sao Thái hậu lại cao hứng như vậy.”

Cùng một câu chuyện, tại sao đến miệng Cố Lang Hoa lại biến thành thú vị như thế.

Hà ma ma không hiểu, “Người biết những thứ kia thì có ích lợi gì?”

“Làm sao lại không có ích được,” Từ Cẩn Du khẽ mỉm cười, “Ta còn có thể học thêm một chút, nói không chừng ngày nào đó có thể có chỗ dùng.”

“Đại tiểu thư,” Nha hoàn đi nhanh vào phòng, “Thái hậu nương nương muốn dẫn Cố đại tiểu thư đến điện Vĩnh Đức của Hoàng thượng, bên đó đã đang thay y phục rồi.”

Từ sau khi Khánh Vương chết, Thái hậu chưa từng chủ động đi gặp Hoàng thượng.

Lần này tại sao lại muốn đến điện Vĩnh Đức, nhất định là xảy ra chuyện lớn.

Từ Cẩn Du nhớ Thái hậu từng nói, đời này sẽ không đi vào đại điện tiền triều. Điện Vĩnh Đức tuy nói là chỗ nghỉ ngơi của Hoàng thượng, nhưng cũng là nơi tiền triều nghị sự.

Hà ma ma nói: “Có kêu tiểu thư qua hầu hạ không?”

Nha hoàn lắc lắc đầu, “Không có, bên kia... đến cả nữ quan phục vụ cũng rất ít, Thái hậu nương nương chỉ nói chuyện với Cố đại tiểu thư.”

Từ Cẩn Du có loại cảm giác rơi vào nước lạnh, khí lạnh vào tim, khiến cho nàng rùng mình một cái, cả trái tim dường như cũng bị nước bao lấy, rất mệt mỏi rất khó chịu.

Từ sau khi Cố Lang Hoa đến, chung quanh nàng liền quạnh quẽ, thường ngày lúc này nàng hẳn đang ngồi ở bên cạnh Thái hậu thêu thùa may vá, nàng cảm thấy như đang đứng trên ngọn cây vậy.

Nàng vốn không thích hầu hạ Thái hậu, sống những ngày tháng kinh hoàng khiếp sợ, là Hà ma ma khuyên bảo nàng, giúp đỡ nàng, mới để cho nàng dần dần nếm được lợi ích của việc đi theo Thái hậu.

Bây giờ... tất cả đều dần dần rời xa nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện