Mẫn Giang Thần một đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau lúc thức dậy ánh mắt đỏ hồng đi thỉnh an Mẫn phu nhân và Vinh Quốc công phu nhân, sau đó trở về phòng, đang suy nghĩ phải làm thế nào để biết rõ rốt cuộc ca ca và Lục Anh đi làm cái gì, Mẫn Tử Thần đã tiến vào cửa, “Được rồi, muội cũng đừng đoán nữa, ta dẫn muội đi gặp Lục Anh là được rồi, có lời gì muội cứ hỏi hắn đi.”
Mẫn Giang Thần nhíu mày, “Sao muội lại đi gặp hắn.”
Mẫn Tử Thần suy nghĩ một chút thở dài, “Còn không phải là bởi vì Cố Lang Hoa sao, ta nói với Lục Anh các muội nhận được thư của Cố đại tiểu thư, Lục Anh muốn hỏi thăm muội tình hình của Cố đại tiểu thư một chút.”
Mẫn Giang Thần không khỏi kinh ngạc, “Lang Hoa không viết thư cho Lục Tam gia sao?”
Mẫn Tử Thần nói: “Nếu như viết thư, nhất định sẽ không tới hỏi muội rồi.”
Lục Anh có chuyện khác hay không, hôm nay không biết Lang Hoa ở nơi nào, không có cách nào hỏi Lang Hoa, không thể làm gì khác hơn là để cho ca ca gửi lời cho nàng.
Mẫn Giang Thần ở trong phòng vòng vo một vòng mới quyết định, “Không phải ngày mai huynh mời tiệc ở biệt viện sao? Muội sẽ nói với mẫu thân đến nhà biểu tỷ một chút, khoảng giờ Thân sẽ đến biệt việt, huynh bảo Lục Tam gia đợi muội ở phía sau tiểu hoa viên.” Cứ như vậy, ca ca cũng ở biệt viện, cũng giúp bọn họ che giấu được.
Mẫn Tử Thần gật đầu một cái, “Ta biết rồi.”
Lúc Mẫn Giang Thần nhìn thấy Lục Anh, thấy Lục Anh hơi tiều tụy, giống như đám mây màu xanh nhạt trên núi xa kia, mặc trường bào màu trắng, bên hông chỉ đeo một miếng bạch ngọc dương chi, chỉ có đôi mắt lấp lánh rực rỡ như cũ.
Dường như tinh thần tốt hơn lúc Lục Văn Hiển chết một chút.
Lúc đó Lục Anh mặc đồ tang, trên mặt tràn đầy thê lương, khiến cho nàng nhìn mà kinh hãi.
Lục Anh khom người hành lễ, “Mẫn Đại tiểu thư.” Lúc đứng dậy không khỏi ho khan hai tiếng.
Mẫn Giang Thần không nhịn được hỏi, “Huynh làm sao thế?”
Lục Anh lắc đầu một cái, “Trên đường tới đây bị chút phong hàn, không có gì đáng ngại.” Lúc lên đường cũng có chút không thoải mái, vì đuổi kịp tế lễ, ngày đêm đi gấp, bệnh liền nặng hơn.
Mẫn Giang Thần nói: “Ta kêu người lấy chút thuốc tới.”
“Không cần làm phiền Mẫn Đại tiểu thư,” Lục Anh một mực cung kính nói, “Ta đã tìm lang trung uống thuốc rồi, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Mẫn Giang Thần mím môi một cái, mặt đầy lo lắng, “Nghe ca ca ta nói, hai người muốn đi Thái Nguyên?”
Lục Anh trầm tĩnh gật gật đầu, “Minh Tiến sĩ viết thư cho đại nho của Thái Nguyên, Đại Tề sắp khai chiến với Liêu quốc, hy vọng đại tộc Thái Nguyên có thể phối hợp với triều đình lo liệu hậu cần,” Nói tới chỗ này dừng một chút, “Có điều ta cảm thấy... chiến trường lần này không phải ở Liêu quốc, mà là ở Tây Hạ.”
Hai ngày nay Mẫn Giang Thần thấy phụ thân và biểu ca ở trong thư phòng xem địa đồ, cũng mơ hồ đoán được biên cương không hề thái bình như bọn họ nghĩ, “Những chuyện đánh giặc này, ta cũng không rõ.”
Nếu như đổi thành Lang Hoa ở đây, nhất định sẽ ngồi trong thư phòng nói chuyện với biểu ca và phụ thân.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao một nữ tử như Lang Hoa lại có thể nghe hiểu những thứ kia.
Lục Anh nhìn Mẫn Giang Thần, Mẫn Giang Thần là một đại gia khuê tú tiêu chuẩn, khí chất trầm ổn, lễ phép chu toàn, đối với Lang Hoa và hắn đều rất thẳng thắn, sẽ không nói dối.
Như vậy chính là nói, Lang Hoa cũng không nói rõ ràng tình hình cho Mẫn Giang Thần.
Mẫn Giang Thần nói: “Lang Hoa không nói, chắc hẳn cũng là sợ liên luỵ đến chúng ta, lúc muội ấy rời khỏi Hàng Châu, cũng nói qua với ta, lần này đi kinh thành không biết sẽ có kết quả gì, có thể là có liên quan đến phụ thân muội ấy.”
Lang Hoa không nói, tự nhiên là có lý lẽ riêng, nàng cũng không hỏi nhiều.
Mẫn Giang Thần lo âu nhìn Lục Anh, “Huynh tuyệt đối đừng đoán lung tung, cũng đừng hành động tuỳ tiện.”
Lục Anh đưa một quyển sách cho Mẫn Giang Thần, “Muội xem xem, đây là cái gì.”
Mẫn Giang Thần nhận lấy sách mở ra, bên trong toàn là các loại đơn thuốc.
Lục Anh nói:” Đây là đơn thuốc Cố gia dọc đường bán, đặc biệt bán cho quan lớn, quyền quý, một quyển đơn thuốc hai mươi lượng bạc. Mọi người đều nghe nói Cố đại tiểu thư là dược sư lưu ly quang Như Lai chuyển thế, đều thi nhau mua để kiểm tra.”
Cố gia dùng y thư chép tay đổi lấy bạc.
Không thể nào, Mẫn Giang Thần lắc đầu,
“Lang Hoa sẽ không làm chuyện thế này, lúc muội ấy ở Trấn Giang còn bố thí phương thuốc ra ngoài, bây giờ làm sao lại… Hơn nữa sao mọi người lại mua chứ, mua một quyển, chỉ cần sao cho người ngoài là xong… Phương thuốc này cũng sẽ không có cái gì khác biệt.”
Lục Anh nói: “Phương thuốc này là đại hòa thượng chép tay, mấy nhà quan lớn quyền quý đều mong muốn linh nghiệm, tùy tùy tiện tiện mua một cuốn chép tay, cũng không có ý nghĩa gì.”
Hàng năm Đại hòa thượng đều sẽ chép tay kinh văn và đơn thuốc, đưa đến nhà quan lớn quyền quý, dùng để đổi lấy tiền thờ cúng.
“Có lẽ Lang Hoa cũng là thay chùa thu tiền thờ cúng, lúc ở Trấn Giang Lang Hoa và chủ trì miếu Dược Vương quan hệ cũng không tệ.” Mẫn Giang Thần nói tới chỗ này, cũng cảm thấy có chút kỳ hoặc, nếu như là thờ cúng, tại sao hòa thượng không ra mặt, lại phải mượn tay Cố gia.
Tại sao vậy?
Lang Hoa rốt cuộc đang làm gì?
Mẫn Giang Thần theo bản năng nhìn về phía Lục Anh, “Huynh đang hoài nghi Lang Hoa?”
Lục Anh buồn bã cười một tiếng, “Ta không hoài nghi nàng ấy, ta chỉ là muốn biết nàng ấy muốn làm gì, nếu như ta có thể giúp, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực…”
Lục Anh đối với Lang Hoa rất tốt, bất kể Lang Hoa làm gì đều luôn ở bên cạnh nàng, cho dù là có nghi vấn lớn như thế, nhưng vẫn tín nhiệm Lang Hoa như vậy.
Mẫn Giang Thần càng phát giác những lời Vinh Quốc công phu nhân nói không đúng, Lục gia là Lục gia, Lục Anh là Lục Anh, mọi người đều một mực yêu cầu xuất thân và gia cảnh, không nên coi thường thành tâm.”
“Chuyện kia thì sao? Rốt cuộc có tra ra kết quả hay không?” Mẫn Giang Thần ngẩng đầu lên.
Lục Anh hơi biến sắc mặt, ánh mắt càng thâm trầm, “Vẫn chưa, có điều đã có manh mối rồi.”
Mẫn Giang Thần muốn hỏi thêm một chút, nhưng lại không mở miệng.
Lục Anh không nói, nàng không nên làm khó người khác.
Nhất là đây là chuyện giữa Lục Anh và Lang Hoa, lại liên quan đến thân thế của Lang Hoa, chỉ do một lần nàng vô tình nghe lén được có người nói, nên giữ chặt miệng, để cho Lục Anh và Lang Hoa hai người tới xử lý.
Lục Anh nói: “Muội yên tâm, đến Thái Nguyên ta sẽ phối hợp với lệnh huynh, ta cũng khuyên lệnh huynh trước khi đi nói rõ ràng nguyên do với Mẫn đại nhân, tránh để cho trong nhà lo âu, chỉ là Mẫn đại tiểu thư đừng nói ra ta đồng hành với Tử Thần là được.” Nói rồi trong ánh mắt có mấy phần ảm đạm, “Dẫu sao ta cũng là người đang có tang.”
Mẫn Giang Thần gật gật đầu, “Nếu như có tình huống gì không tốt, xin huynh nhất định phải đưa đại ca ta trở về.”
Đại ca không có bản lĩnh gì, tuổi tác còn nhỏ, chỉ sợ không giúp được gì ngược lại sẽ gây họa.
Lục Anh nhìn bóng Mẫn Giang Thần rời đi, Trình Di tiến lên phía trước nói: “Tam gia, Mẫn đại tiểu thư sẽ giúp chúng ta giữ bí mật sao?”
Lục Anh gật đầu một cái, “Nếu nàng ấy đã nhận lời thì sẽ không nói ra đâu.” Đây chính là tính cách của Mẫn Giang Thần.
...
Xe ngựa của Lang Hoa dừng lại, Tiêu Ấp bên ngoài vội vàng tiến lên.
“Thế nào rồi?” Lang Hoa hỏi, “Lần này có mấy nhà?”
Tiêu Ấp nói: “Có ba mươi nhà nhận thiệp của chúng ta, còn có người hỏi, người có phải là người giảng kinh văn cho Thái hậu nương nương hay không.”
Lang Hoa gật đầu một cái, “Bọn họ muốn nghe ta giảng kinh sao? Cũng không phải là không được, nhưng ta chỉ giảng một lần, giảng bản nguyện công đức kinh Dược Sư lưu ly quang Như Lai mà Thái hậu nương nương thích nghe nhất, hơn nữa lần này ta không cần bạc.” Lang Hoa giơ ta đưa một tờ giấy ra, “Thứ ta muốn, là tất cả những thứ trên tờ đơn này.”