Nghe nói Cố Lang Hoa sẽ tới giảng kinh, nhà quan lớn quyền quý trong thành lập tức náo nhiệt lên.
Mọi người đều tụ họp ở nhà Đường đại nhân, chờ Cố Lang Hoa đến.
Đầu giờ tỵ Lang Hoa xuống xe ngựa.
Đường thái thái dẫn người đến cửa thuỳ hoa đón nàng vào nhà.
Đường lão gia là phó tướng bên cạnh Hoài Nam Vương, hàng năm trú đóng ở Ngân Châu, gia quyến ở lại Thái Nguyên phồn hoa.
Các nữ quyến đón Lang Hoa vào phòng, trong phòng bố trí rất vui vẻ rạng rỡ, Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn một cái, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người nàng.
“Các vị phu nhân là muốn cầu thân thể khoẻ mạnh, người nhà bình an sao?”
Mọi người có chút ngại ngùng.
Lang Hoa nói: “Thái hậu cũng thích nghe bản nguyện công đức kinh Dược Sư lưu ly quang Như Lai, bởi vì thứ mọi người cầu đều như nhau.”
Cố Lang Hoa đem Thái hậu ra, ai cũng không nghi ngờ nàng.
Lang Hoa nói: “Ta chỉ có thể lưu lại nửa giờ, cho nên lời ta nói sau đây, các vị thái thái xin nhớ kỹ.”
...
Tri phủ Thái Nguyên Mã Thụy nghe hạ nhân bẩm báo.
“Muốn vải không nhuộm màu, muốn lừa, còn muốn mượn dùng hạ nhân, thiếu chút nữa thì tháo cả cánh cửa Đường gia xuống.”
Mã Thụy nghe mà cảm thấy buồn cười, “Nhớ kỹ những lời nàng ta nói, ỷ vào mấy ngày giảng kinh phật cho Thái hậu liền coi trời bằng vung như thế, thật sự coi triều đình là trò đùa à.” Ông ta gặp qua không ít hoà thượng giả đạo sĩ giả, lần đầu tiên thấy trắng trợn đi lừa gạt như vậy, có điều trước khi làm cho rõ ràng, ông ta vẫn là phải xem xem rốt cuộc Cố Lang Hoa muốn làm gì.
“Không chỉ là Thái Nguyên, nghe nói hai ngày nay trên đường từ kinh thành qua đây nàng ta đều nói như vậy, toàn đến các nhà có chút tài sản trong thành, trừ việc muốn kiếm bạc mua đồ, còn bầy ra những thứ lộn xộn này.”
Mã Thụy nhíu mày, “Một nữ quyến không ở trong nhà, lại rêu rao khoác lác khắp nơi như vậy… có khác gì những ni cô, y bà kia đâu?”
Chỉ có điều người đã từng giảng kinh cho Thái hậu, nếu như có thể mời nàng ta đến nhà nói mấy câu, cho dù ai cũng sẽ thấy vẻ vang, cho nên các nữ quyến mới dễ dàng mắc lừa hơn.
Hạ nhân đi vào bẩm báo: “Đại nhân, có vị Cố đại tiểu thư tới, muốn gặp phu nhân.”
Mã Thụy nhíu mày, “Vừa nói tới nàng ta, nàng ta đã tìm đến rồi,” Nói rồi đứng lên, “Ta cũng muốn xem xem, nàng ta là nhân vật ba đầu sáu tay phương nào.”
Lang Hoa ngồi ở gian nhà chính trong nhà Mã Tri phủ ăn điểm tâm.
Từ kinh đô tới nơi này, nàng hầu như không nghỉ ngơi một khắc nào, bây giờ cuối cùng cũng có thể xả hơi rồi.
Mã Tri phủ đi vào cửa, ngước mắt lên liền thấy một tiểu cô nương ngồi ở trên ghế, đang ăn bánh đậu đỏ.
Đây chính là Cố đại tiểu thư đó?
Tuy hắn đã nghe nói Cố đại tiểu thư chỉ là một hài tử mười tuổi, bây giờ gặp được nàng cảm thấy vẫn ngạc nhiên như cũ, một nữ hài tử đẹp như tượng khắc, nhìn không có gì khác biệt với tiểu thư nhà quan lớn quyền quý, làm không thể nào đánh đồng với mấy bà cô nhiều chuyện kia.
Lang Hoa ăn một miếng điểm tâm cuối cùng, uống trà, mới đứng dậy hành lễ với Mã Thụy, “Mã đại nhân.”
Nàng đến tìm Mã Thụy, là bởi vì nàng biết kiếp trước bên cạnh Bùi Khởi Đường có một Hình bộ thượng thư uy phong lẫm liệt, giúp đỡ Bùi Khởi Đường lật lại án Khánh Vương mưu phản.
Người này từng nhậm chức Tri phủ ở Thái Nguyên, là một thiết Diêm vương nổi tiếng, từ trước đến giờ công tư rõ ràng, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát.
Không đợi Mã Thụy nói gì, Lang Hoa đã giơ tay đưa văn thư thông quan ra.
Đối với loại người này, không thể lấy Thái hậu ra ép ông ta, cũng không thể hối lộ ông ta, chỉ có thẳng thắn nói chuyện với ông ta, mới có khả năng có được sự tín nhiệm và ủng hộ của ông ta.
Ánh mắt Lang Hoa ung dung, “Dân nữ không phải là một kẻ lừa đảo.”
Trong ánh mắt Mã Thụy lại lộ ra mấy phần nghi hoặc, ông ta không hiểu Cố Lang Hoa đi chuyến này là vì cái gì?
Lang Hoa nói tiếp: “Dân nữ chỉ muốn đánh cuộc với Mã đại nhân.”
Tiêu ma ma đưa một chồng giấy dầy cho Mã Thụy.
Lang Hoa nói: “Đây là đồ vật và tiền bạc mà hai ngày dân nữ thu được, nếu như
Mã đại nhân chuẩn bị bỏ tù dân nữ, bây giờ đã có chứng cứ xác thực rồi.”
“Ba ngày…” Lang Hoa giơ tay ra, “Nội trong ba ngày, triều đình sẽ có công văn đưa đến, biên cương cũng sẽ có tin chiến sự truyền tới, ngay sau đó sẽ có thương binh đến Tây Kinh, theo dân nữ biết, năm nay y công của đồn bảo vệ ở Thái Nguyên chỉ có năm vị, nếu như có nhóm thương binh lớn đến, chỉ sợ sẽ thiếu thầy thuốc thiếu dược liệu.”
“Hơn nữa… phòng ở đồn bảo vệ rất nhỏ hẹp, bất lợi cho việc dưỡng bệnh, thậm chí sẽ bởi vì hoàn cảnh bẩn thỉu mà dẫn tới bệnh dịch, đến lúc đó mới muốn sửa chữa… chỉ sợ là muộn rồi.”
Mã Thụy không khỏi ngạc nhiên, hắn cũng không nhận được văn thư của triều đình, hơn nữa Thái tử cho là Chân Định dễ dàng đóng quân hơn Thái Nguyên, nhất định là đi Chân Định rồi.
Trận đánh này triều đình là có chút nắm chắc, cũng không thể trong ba ngày sẽ có tin tức xấu gì cả.
Mã Thụy nói: “Ý của ngươi chẳng lẽ là muốn chúng ta trùng tu đồn bảo vệ.”
“Vậy dĩ nhiên là không kịp,” Lang Hoa nói, “Dân nữ chỉ là muốn bốn mươi quân trướng, bên trong lều đặt đồ dùng dân nữ cần.”
Mã Thụy hiểu rõ, đây chính là đánh cuộc mà Cố Lang Hoa nói.
Mã Thụy xụ mặt, “Vậy thì đợi sau ba ngày…”
“Không…” Lang Hoa cười nói, “Nếu như phải đợi, dân nữ cần gì phải đánh cuộc với đại nhân, dân nữ nói là bây giờ cần bắc lều rồi.”
“Đại nhân… chúng ta đã không chờ được nữa rồi,” Lang Hoa và Mã Thụy bốn mắt nhìn nhau, “Chiến sự biến đổi trong chớp mắt, bỏ lỡ thời cơ sẽ không có lại được, những quân trướng này của ngài, có lẽ là hy vọng cuối cùng của binh lính Đại Tề.”
“Dân nữ dám đánh cuộc, đại nhân chẳng lẽ không dám đánh cuộc sao?”
Mã Thụy cẩn thận xem tờ giấy Cố Lang Hoa đưa cho ông ta, ông ta không phải là một kẻ ngốc, một tiểu cô nương nếu quả thật muốn mưu lợi, nàng ta nên muốn vàng bạc châu báu, bằng không cũng là đồ sứ và gấm vóc, tuyệt đối sẽ không phải là những thứ này.
Mấy tờ giấy này ghi đồ nàng muốn và tiền bạc, còn có lộ trình của nàng.
Một nữ hài tử mười tuổi, không ngủ không nghỉ chạy tới Thái Nguyên là vì cái gì?
Ánh mắt Mã Thụy rơi vào trên người Lang Hoa, “Nếu như ngươi nói đúng, ta sẽ cho ngươi thêm mười lều nữa, có điều phải đợi đến sau khi thám báo mang tin tức về… trước lúc đó, thứ ngươi cần ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, có điều ngươi phải nói cho ta, những thứ này là dùng để làm gì.”
Đây đã coi như là kết quả rất tốt rồi.
Trên mặt Lang Hoa nở ra nụ cười.
...
Quân đội Tây Hạ đã đến bên ngoài thành Diêm Châu, kỵ binh là ngựa chiến và xiềng xích gắn liền với nhau, trong tay mỗi kỵ binh đều cầm Thần Tí Cung.
Trận đánh này chỉ cần đánh thắng rồi, tinh thần của các tướng sĩ sẽ tăng mạnh.
Lữ Tắc hăm hở ngồi trên lưng ngựa.
Người của Đại Tề vẫn còn đang đang mải mê nhảy múa hát ca, không biết thành Diêm Châu sẽ nhanh chóng bị san thành bình địa.
Lữ Tắc phất phất tay, lập tức có người bắt đầu leo vào thành.
Trước đó bọn họ đã thám thính tin tức, Tướng quân họ Bùi kia ở trong phủ mở tiệc mời khách, ngay cả tướng lĩnh thủ thành đều đi tham gia náo nhiệt, liên tục mấy ngày sống mơ mơ màng màng, trên tường thành tất nhiên là hoàn toàn buông lỏng, quân lính Đại Tề nhất định không ngờ tời quân đội Đại Hạ bọn họ sẽ từ trong bóng tối lao ra.
Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ nghe được tiếng người Tề hoảng hốt, khóc lóc sợ hãi.