Hoàng đế nằm ở trên giường mềm không bao lâu liền ngủ mất.
Cung nhân hầu hạ bên cạnh nhẹ nhàng lui ra ngoài, đi khỏi viện, tránh Cấm vệ và nội thị đến rừng trúc xanh.
Trang Vương đang chờ ở đó.
Cung nhân thấp giọng nói: “Hoàng thượng ngủ rồi.”
Nghe vậy Trang Vương thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng hẳn vẫn chưa nhận được tin tức.
Không biết bên Thái hậu còn có thể bưng bít được bao lâu.
“Phụ thân.”
Tề Tông Trình đi nhanh tới, “Phụ thân, con nghe ngóng được tình hình rồi.” Hắn tiến lên ghé vào tai Trang Vương nói lời Từ Cẩn Du phán đoán ra.
Trang Vương gật đầu, điều này giống như ông ta nghĩ, vì bảo vệ phủ Trang Vương, chắc chắn Vương phi sẽ nói ra chuyện kia, như vậy mới có thể làm cho Thái hậu nương nương do dự.
Cho nên, ông ta nhất định phải gây ra chút động tĩnh, như vậy mới có thể thay đổi đại cuộc.
Trang Vương nhìn về phía cung nhân: “Đi nghe ngóng tiếp, người Triệu gia có tới không?”
Triệu Thừa Diễn ở trong đại lao Hoàng Thành Ti, người Triệu gia cũng sớm đã nhờ quan hệ khắp nơi, chỉ cần khẽ thêm chút gió là có thể mắc lừa, bây giờ ông ta cũng tới giúp Triệu gia. Trang Vương thấy may vì mình kịp chuẩn bị trước, nếu không bây giờ chỉ có thể ngồi chờ chết.
Cung nhân đáp lời, lặng lẽ lui xuống.
...
Bùi Khởi Đường dẫn người đến khu đất trống, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, ấm áp chiếu lên người, là một ngày đẹp để đánh cầu.
Trong cung đã lâu không được xem đánh cầu thế này, thu hút tất cả mọi người tới xem.
Thư Vương cũng nóng lòng muốn thử, thay trang phục, kéo Hàn Chương: “Săn bắn để cho bọn họ đứng thứ nhất, đánh cầu không thể để cho những tên tiểu tử đó lại thắng được, nếu không cái mặt già này của ta biết để vào đâu,” Nói rồi nhìn bốn phía, “Trang Vương đâu rồi? Chúng ta chỗ này không thể thiếu hắn được, nếu không màn kịch này làm sao diễn được nữa.”
Thư Vương nói như vậy, mọi người mới phát hiện mọi người đều ở đây chỉ thiếu mỗi Trang Vương.
Thư Vương nói: “Chắc chắn tên này sợ thua, đã sớm chạy mất rồi, ta không thể tha cho hắn được, Cấm vệ Vương Tư hay là Tưởng Tư mà hắn quen đó cũng là cao thủ đánh cầu, nghe nói hắn có một thôn trang bên ngoài kinh, phía trên lót dầu, thỉnh thoảng sẽ dẫn người đến đó chơi, luyện được một đội ngũ không ai địch lại được, không có Trang Vương mấy lão gia hoả chúng ta đây không thể thắng được.”
Bùi Khởi Đường cười nói: “Ngày vui, không thể để cho Thư Vương gia mất hứng được,” Nói rồi nhìn về phía Vệ Thuộc, “Mau đi mời Trang Vương gia qua đây, nói Thư Vương gia chờ ngài ấy đến mới có thể bắt đầu.”
Trang Vương hồi lâu mới đi tới, còn chưa kịp nói gì, đã bị Thư Vương kéo cổ tay: “Lần này ngươi không chạy được rồi nhé.”
Nghe nói như vậy, Trang Vương rùng mình một cái, không biết thế nào liền nhớ đến vụ án Đường Bân, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
Thư Vương nói: “Trận cầu hôm nay ngươi nhất định phải thắng, tuyệt đối không thể thua bọn họ.”
Trang Vương phục hồi tinh thần lại, hóa ra Thư Vương nói chuyện này.
Ông ta ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Bùi Khởi Đường cách đó không xa.
Sắc mặt Bùi Khởi Đường rất bình tĩnh, không nhìn ra chút manh mối nào, mặc chiếc áo ngắn tay gọn gàng đứng ở trong đám người đạt quan hiển quý cũng hết sức nổi bật, cho nên trước đó ông ta còn nảy ý muốn kết thân với Bùi gia, để cho Bùi Khởi Đường làm con rể của ông ta.
Đáng tiếc, chuyện của Đường Bân...
Thời cơ này quá không tốt, giá mà muộn hơn chút thì tốt quá.
Đến lúc đó ông ta có thể tranh thủ được Bùi Khởi Đường, có lẽ cũng sẽ không phải đối mặt với cục diện như vậy. Nghĩ tới đây, Trang Vương nheo mắt lại, nếu đã giao thủ, ông ta cũng phải cho Bùi Khởi Đường biết cái gì gọi là: Gừng càng già càng cay.
Trang Vương phóng người lên ngựa, kéo dây cương lại, mặt đầy vẻ cao ngạo, nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Vậy thì thử một chút, xem hôm nay ai sẽ thắng.”
...
“Ngu xuẩn,” Hoàng hậu cười lạnh, “Trang Vương và Vương phi đều là người thông minh, mà lại dạy ra hai nữ nhi như vậy, Tề Ngọc Chân kia còn đỡ chút, Tề Ngọc Hoàn chẳng những ngu dốt hơn nữa còn tự cho là đúng, nàng ta nghĩ mình là ai? Lại dám đến trước mặt Thái hậu nương nương cáo trạng Cố Lang Hoa, kết quả là rơi vào cạm bẫy của Thái hậu nương nương.”
Phủ Trang Vương lần này chỉ sợ là không chạy được
rồi.
“Tiên hoàng hận nhất là tham ô,” Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, “Thái hậu ở bên cạnh Tiên hoàng nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, đã sớm nghĩ giống như Tiên hoàng, Trang Vương còn hoành hành ngang ngược sau lưng Thái hậu, nếu Thái hậu không xử trí ông ta, vết nhơ này chẳng phải sẽ rơi vào đầu Thái hậu sao, đến lúc đó văn võ trong triều đều sẽ nói, là Thái hậu bao che cho Trang Vương tham ô quân lương. Hoàng thượng nắm được cái thóp này, liền có thể nhân cơ hội bổ nhiệm nhân thủ ở biên cương.”
Hoàng hậu nói rồi mắt sáng lên: “Ta bảo ca ca đừng động thủ, là vì hoài nghi Hoàng Thành Ti sẽ tra được Trang Vương, đến lúc đó mới có cơ hội của chúng ta.”
Nữ quan bên cạnh khom người nói: “Vẫn là nương nương thánh minh.”
Hoàng hậu lắc lắc đầu: “Chẳng qua là đứng ngoài nhìn nhiều rồi mà thôi, thật sự lợi hại là Thái hậu, thời khắc mấu chốt phải nhẫn tâm, có thể vứt bỏ Trang Vương, nếu như Hoàng Thành Ti hoặc là Bùi Khởi Đường vạch trần bí mật này, thì dù thế nào Thái hậu cũng không tẩy sạch được tội bao che, nhưng bây giờ Thái hậu mượn tay Cố Lang Hoa điều tra, thì chẳng khác nào tự mình đưa Trang Vương vào đại lao, về tình về lý, Hoàng thượng cũng sẽ không trách cứ Thái hậu, mọi chuyện càng không quá ầm ĩ.”
Nữ quan nói: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Quốc cữu gia và nương nương?”
“Đương nhiên là có liên quan,” Hoàng hậu cười nói, “Lần này Hoàng thượng không muốn để yên, sẽ dùng Triệu gia tới giúp hắn bày cờ, nghĩ đủ cách để gán vụ án này vào những kẻ cầm quân quyền của đảng Thái hậu như Hoài Nam vương, cứ như vậy, Triệu gia cũng sẽ an toàn, Thừa Diễn cũng có thể thuận lợi ra khỏi đại lao.” Điều này cũng giống với án Huệ Vương, Khánh Vương mưu phản năm đó.
Lúc này nữ quan mới hiểu ra.
Hoàng hậu tựa vào giường mềm: “Cho nên nói, bất luận làm chuyện gì, cũng không nên vội vàng, vội vàng có thể sẽ xảy ra chuyện, không phải ta không cứu Thừa Diễn, mà là ta đang đợi cơ hội.”
Bây giờ cơ hội đến rồi, bà ta không cần phí nhiều sức đã có thể có được kết quả bà ta muốn.
“Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu vừa mới chuẩn bị nhắm mắt lại dưỡng thần, bên tai liền vang lên tiếng hô.
Hoàng hậu nhìn sang, chẳng lẽ là chuyện Trang Vương có tin tức rồi?
“Hoàng hậu nương nương,” Nội thị tiến lên che miệng thấp giọng nói, “Triệu Tam lão gia đến hành cung rồi, đang chờ Hoàng thượng truyền vào.”
Chuông báo động trong lòng Hoàng hậu lập tức vang lên, nhíu mày: “Hắn tới làm gì? Thái hậu nương nương ở đây hắn không biết sao?”
Nội thị cúi đầu không dám nói lời nào.
Hoàng hậu lập tức cảm thấy ngũ tạng thiêu đốt lên: “Ta đã sớm nói với hắn rồi, không có chuyện gì đừng có vào kinh, càng đừng đến gần Hoàng thượng, tại sao hắn lại không chịu nghe lời ta? Hắn còn ngại làm hại ta chưa đủ sao?”
Sao bà lại có thể có người nhà như vậy chứ.
Hoàng hậu che ngực, nữ quan lập tức tiến lên nhẹ nhàng vỗ: “Nương nương đừng lo, nếu người không muốn để cho Tam lão gia tới đây, thì cho người đi thông báo một tiếng, nói không chừng vẫn còn kịp.”
Hoàng hậu ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nội thị: “Bất luận thế nào cũng phải đuổi đến bên ngoài hành cung, gặp Tam lão gia, kêu hắn cáo bệnh quay về. Nói với hắn, chuyện của Thừa Diễn ta đã giải quyết, không cần bọn họ bận tâm nữa, nhanh đi đi.”
Nội thị không dám sơ suất vội chạy ra ngoài như một làn khói.