Dạo Bước Phồn Hoa

Oan hồn


trước sau

Lang Hoa ngồi ở trong phòng nghe nữ quyến sôi nổi nói chuyện.

Ngọc Song thay xong quần áo: “Nhìn xem thế nào hả? Lát nữa có thể cưỡi ngựa chứ!”

Ngọc Song thay quần áo, mặc y phục người Hồ nhìn có mấy phần anh khí.

Lang Hoa đứng dậy, cười nhìn một vòng: “Quần áo rất thích hợp, chỉ là không biết cưỡi ngựa thì thế nào.”

Mặt Ngọc Song chợt đỏ lên, hai người trêu chọc một hồi, nhìn ra phía ngoài: “Muội nói xem, phồn hoa không phải chỉ là mây khói bay qua trước mắt sao? Vừa rồi Tề Ngọc Hoàn và Trang Vương phi còn đắc ý như vây, bây giờ đều sắp thành tù nhân rồi. Cho nên nói, như thế nào đi nữa, người cũng không thể quá tham vọng, đòi hỏi quá nhiều, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.”

Lang Hoa hé miệng cười: “Tỷ đây là tham thiền sao?”

“Ta nói thật,” Ngọc Song kéo tay Lang Hoa, “Tương lai ta gả đến Tây Hạ sẽ phải như thế, để cho tâm tính của mình ôn hòa đi, như vậy bất luận xảy ra chuyện gì đều không lo lắng, cũng sẽ không sợ hãi.”

Càng tiếp xúc với quyền lợi, lại càng bi thương.

“Cho nên người thông minh có thể để cho mình sống thoải mái, kẻ ngu đần chỉ biết tự chuốc phiền não,” Lang Hoa siết chặt ngón tay, “Tỷ yên tâm, tỷ sẽ không sao đâu.”

Ngọc Song gật gật đầu, hồi lâu mới cười: “Cũng không biết tương lai kẻ nào có phúc lấy được muội, ta nghe mẫu thân ta khen ngợi muội, còn muốn đến nhà cầu thân cho ca ca ta. Ta liền cười mẫu thân ta, điều này sao có thể, ca ca ta nổi danh là Thế tử ngốc, chỉ sợ muội nói chuyện với huynh ấy sẽ giống như đàn gảy tai trâu...”

Ngọc Song nói như vậy, Lang Hoa ngược lại không nhịn được cười, nàng còn chưa từng nghĩ tương lai muốn tìm phu tế thế nào, người bên cạnh đã quan tâm rồi.

“Hay là muội nói ta nghe đi, muội muốn một người thế nào, ta giúp muội tìm xem...”

Hai người cười ầm ĩ.

Lang Hoa nghĩ đến A Thần, lúc Mẫn phu nhân thu xếp hôn sự cho A Thần, còn bảo nàng nghĩ đủ cách đi tìm hiểu tâm tư A Thần, nàng không nghĩ tới A Thần sẽ thích Lục Anh.

Mấy ngày nay luôn không có tin tức của A Thần, cũng không biết có phải A Thần đã nghĩ thông hay không.

Thực sự thích một người, hẳn sẽ rất khó bỏ.

Có phải giống như “đến chết chẳng hai lòng” trong kinh thi đề cập tới không?

Nàng không biết cảm giác đó rốt cuộc là gì.

“Từ Đại thái thái.” Ở cửa truyền đến tiếng Tiêu ma ma.

Lang Hoa nhìn về phía cửa.

Tiếng Hàng thị truyền tới: “Cố Đại tiểu thư nghỉ ngơi ở đây sao?”

Tiêu ma ma nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta và Công chúa Phúc An đang nói chuyện ở bên trong.”

Hàng thị vội nói: “Nếu Công chúa Phúc An cũng ở đây, ta sẽ không quấy rầy nữa.”

Hàng thị hẳn là tới hỏi thăm tin tức.

Lang Hoa nhìn về phía Ngọc Song, Ngọc Song gật gật đầu.

Lúc này Lang Hoa mới đi ra ngoài, vén rèm lên gọi Hàng thị lại.

Ánh mắt Hàng thị rơi xuống mặt Lang Hoa, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Lang Hoa bà ta đều cảm thấy thân thiết.

Hai người đến phòng bên cạnh, nha hoàn dâng trà lên, Hàng thị mới mở miệng: “Ta nghe nói những chuyện kia cũng sợ hết hồn, ngươi... không sao chứ?” Phủ Trang Vương cũng không phải là dễ xử lý, sau khi bà ta nghe được tin tức cảm thấy rất sợ hãi, lỡ phủ Trang Vương dùng thủ đoạn gì cắn ngược lại thì phải làm thế nào? Cho nên bà ta suy nghĩ, không bằng tới hỏi một chút xem, biết đâu có chuyện gì bà ta có thể giúp.

“Đại thái thái,” Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Có chuyện này sợ rằng lát nữa Thái hậu sẽ hỏi người, người phải thành thật trả lời mới được.”

Hàng thị kinh ngạc, trong này còn có chuyện của bà ta?

Phủ Trang Vương luôn không qua lại với Từ gia.

Hàng thị đang nghĩ loạn, Lang Hoa nói: “Có thể Thái hậu nương nương sẽ hỏi, Từ Như Tịnh chết như thế nào.”

Hàng thị ngẩn người tại chỗ, ngực lập tức giống như bị tảng đá đè lên.

Từ Như Tịnh chết như thế nào, sao Thái hậu sẽ hỏi bà ta cái này?

Đừng nói là ở trong cung, cho dù là ở Từ gia cũng không thể hỏi ra câu này, nếu như bị Từ lão phu nhân nghe được, bất luận là ai cũng sẽ bị phạt.

Từ Như Tịnh đã chết nhiều năm như vậy, tại sao hôm nay lại bị lật ra.

Hàng thị hiểu rõ đầu đuôi, chỉ nói hết chuyện mọi người đều biết ra: “Lúc thánh thọ của Thái hậu, A Tịnh ở tiệc rượu trong cung, không cẩn thận rơi
xuống ao, bỏ mạng.”

Ánh mắt Lang Hoa yên lặng: “Đại thái thái, cháu muốn nghe không phải là đáp án tất cả mọi người đều biết, cháu muốn biết người và Từ đại nhân nghĩ như thế nào.”

Lão gia dĩ nhiên không tin, đang êm đẹp làm sao lại trượt chân, hơn nữa bên hồ nước đều có lan can bạch ngọc, A Tịnh cũng không phải là một người qua loa, trong cung hàng năm đều chết mấy chục người, trong này lại có bao nhiêu bí mật, các nàng đều biết một biết hai, lúc ấy lão gia cảm thấy, A Tịnh là bị người ta làm hại.

Nhưng lão phu nhân vào cung một chuyến, sau khi trở về liền không cho phép người nhà nói lung tung, lão gia và Tam lão gia len lén đi tra, lão phu nhân biết được liền nổi trận lôi đình, đánh bọn họ mười gậy.

Trong cung có lúc giống như cái thùng sắt, người bên ngoài muốn tra, cũng đúng là không thể nào tra được, lão gia len lén tra xét mấy lần đều không có kết quả.

Ánh mắt Hàng thị phức tạp, há miệng muốn nói nhưng lại không nói ra được gì.

Lang Hoa gật gật đầu: “Ta biết rồi.” Vẻ mặt của Hàng thị đã nói rõ tất cả.

Hàng thị kinh ngạc nhìn Lang Hoa: “Vậy chuyện này có khả năng là thật sao?”

Đã bao nhiêu năm rồi, rất nhiều người đều đã quên.

Nhưng bây giờ lại bị người nhắc tới.

Hàng thị không nói ra được cảm xúc trong lòng mình, dường như đang trở lại cái ngày A Tịnh chết đó, bà ta không nhịn được rùng mình một cái, trên mặt cũng thoáng có vẻ xấu hổ.

Ý Cố Đại tiểu thư vừa rồi có phải là đang nhắc nhở bà ta, có thể A Tịnh thật sự bị hại chết không. Nếu là như vậy, toàn bộ Từ gia đều có lỗi với nàng ấy, không giúp nàng ấy minh oan, không tra rõ ngọn nguồn, chỉ để cho nàng ấy cứ chịu uất ức như vậy.

Hàng thị ngẩng đầu lên nhìn về phía Lang Hoa, mắt Lang Hoa sáng ngời, dường như đã nhìn rõ mọi chuyện.

Hàng thị kéo tay Lang Hoa theo bản năng: “Vậy ta nên làm thế nào?”

Lang Hoa nói: “Lần này là cơ hội nói thật của người, khả năng chỉ có duy nhất lần này. Chuyện nhiều năm như vậy, hôm nay có thể sẽ chân tướng rõ ràng.”

Hàng thị gật đầu: “Ta tin tưởng Đại tiểu thư, cứ làm theo lời Đại tiểu thư đi.”

...

Trang Vương phi và Tề Ngọc Hoàn bị nhốt ở trong phòng, do bảy cung nhân cẩn thận trông coi.

Thái hậu ngồi ở ghế bên ngoài, nếu như Trang Vương phi nói là thật, Hoàng đế chẳng những phóng đãng mà còn thất đức. Nếu lúc đó mọi chuyện bị vạch trần ngay, rất có thể bà ta sẽ sinh ra ý nghĩ bắt Hoàng đế nhường ngôi.

Dùng Ngũ Thạch Tán.

Hơn nữa còn sát hại nữ quyến thế gia.

Thái hậu hận không thể cắn nát răng, chỉ có hôn quân mới có thể làm ra loại chuyện này.

Nội thị đi vào.

Thái hậu lập tức nói: “Tới rồi sao?”

Nội thị nói: “Triệu Tam lão gia đã vào hành cung, đến Thúy Vân Đường mà Hoàng thượng đang nghỉ ngơi.”

Quả nhiên tới rồi.

Triệu gia thật sự vẫn đưa ra lá bùa hộ mệnh, muốn mượn tay hắn thả Triệu Thừa Diễn ra.

“Ai gia không thể để cho hắn tiếp tục được như ý nữa, nếu không vương triều Đại Tề sẽ bị huỷ trong tay những kẻ này,” Thái hậu lạnh lùng hạ lệnh, “Sai người theo dõi Thúy Vân Đường, chỉ cần thấy Hoàng thượng uống tiên đan, lập tức nói cho Cấm vệ, hành cung có thích khách, để cho Cấm vệ đóng kín tất cả cửa hành cung.”

Thái hậu nói xong đứng lên: “Ai gia đi xem xem, nếu như làm hỏng chuyện tốt của bọn chúng, bọn chúng có ném Ai gia vào trong hồ cho chết đuối không.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện