Dạo Bước Phồn Hoa

Lấy thân bù đắp


trước sau

Mẫn phu nhân bên cạnh sững sờ.

Lục Anh đứng ở đó, ánh mắt không né tránh, dáng vẻ muốn gánh vác mọi chuyện dù kết quả có thế nào.

Mẫn Hoài nhìn Lục Anh, chẳng trách A Thần và Tử Thần đều nói đỡ cho Lục Anh. Lục Anh thật sự không giống kẻ tiểu nhân bỉ ổi, nhưng lòng người khó đoán, ai biết được Lục Anh đang có ý định gì.

Mẫn Hoài nói: "A Thần của chúng ta mất đi danh tiếng, ngươi nghĩ chỉ tùy tiện nói vài câu thì chúng ta sẽ bỏ qua sao?"

Lục Anh khom lưng cúi đầu kính cẩn: "Vãn bối có thể lập tức đi Hàng Châu, đến tạ lỗi với trưởng bối trong tộc Mẫn thị, chỉ cần Mẫn đại nhân nói, ta đều có thể làm."

"Ta biết dù có làm vậy, cũng không thể lấy lại được danh tiếng cho Mẫn Đại tiểu thư," Lục Anh ngẩng đầu, "Nếu Mẫn gia đồng ý, ta sẽ cho người mai mối đến cầu thân, cưới Mẫn Đại tiểu thư."

Mẫn Hoài lập tức nổi giận, dường như có người phóng hỏa lên người ông ấy, lập tức bốc hỏa, Lục Anh mà lại đòi cưới A Thần của ông ấy.

Mẫn Hoài nghiêm nghị nói: "Ta biết ngay ngươi không có ý tốt."

Ông bước đến đá lên chân của Lục Anh, khiến Lục Anh lảo đảo. Lục Anh đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thẳng người đứng đó.

Toàn thân Mẫn Hoài tỏa ra sát khí, quay lưng bỏ vào trong phòng.

Mẫn Tử Thần thấy tình hình không ổn liền kéo Lục Anh: "Mau đi đi, phụ thân ta nổi giận là muốn giết người đó."

Lục Anh không dao động: "Vốn là lỗi của Lục gia, bất luận Mẫn đại nhân làm thế nào cũng là đúng."

Mẫn Tử Thần thấy tình hình thế này, sắc mặt trở nên trắng bệch, Mẫn phu nhân cũng không kìm được mà nói: "Ngươi mau đi đi, chuyện đến nước này, ngươi có nói gì cũng vô dụng, còn muốn gây ra họa gì nữa?"

Nói xong Mẫn Hoài đã quay lại, trong tay cầm một thanh kiếm.

Gân xanh trên trán Mẫn Hoài nổi lên, thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ đâm về phía Lục Anh.

"Phụ thân." Mẫn Tử Thần bước đến ôm lấy Mẫn Hoài.

Mặt Lục Anh không biến sắc, không tránh né, mắt nhìn thanh kiếm đang hướng về xương sườn.

Mẫn Hoài chẳng ngờ Lục Anh không cử động mà đứng yên đó, máu tươi chảy ra, ông cũng giảm bớt lực trên tay, ném kiếm xuống đất.

Trong phòng bỗng trở nên yên lặng, máu nhỏ từng giọt trên giày Lục Anh.

"Mẫn đại nhân," Lục Anh nhếch môi, sắc mặt vẫn không đổi, "Chuyện này không phải ta mong muốn, nhưng Lục gia không tránh khỏi có liên quan. Ta đồng ý trả giá cho chuyện này, chỉ cần mọi chuyện có thể ổn thỏa."

Chuyện đến nước này mà còn dám nói như vậy, Mẫn Hoài giương roi ngựa trên tay trái lên, quất về phía Lục Anh.

Roi quất xuống, trên gương mặt thanh tú của Lục Anh lại xuất hiện thêm một vết máu, làm người khác thấy mà sợ hãi.

Mẫn phu nhân bị dọa đến run rẩy cả người, vội bước lại kéo lấy tay Mẫn Hoài: "Lão gia, đủ rồi, ông còn muốn làm gì?"

Lục Anh chau mày, hiển nhiên là đang cố chịu đau, mắt hắn vẫn trong veo: "Lần này Mẫn đại nhân đến kinh thành là vì sĩ tử kỳ thi Minh Kinh. Những người đó đều sẽ nhậm chức ở triều đình, bọn họ đa số đều là học trò của Minh Tiến sĩ. Nếu bọn họ kết thành bè đảng, e rằng sẽ trở thành tai họa cho Giang Chiết. Triều đình thẩm vấn lại vụ án Khánh Vương mưu phản, vốn là cơ hội chuyển mình cho Giang Chiết, lần này nếu lại xảy ra sai sót, không biết chúng ta sẽ phải trả giá thế nào."

Mẫn Hoài tay cầm roi nhưng không ngừng run lên: "Ngươi cũng biết lo cho dân cho nước à."

Lục Anh nói: "Nếu không làm quan thì sẽ không suy nghĩ nhiều, nếu đã tham gia khoa khảo của triều đình, thì cũng nên lo nghĩ một chút. Nghe nói qua vài ngày nữa Minh Tiến sĩ sẽ đến kinh thành, Mẫn đại nhân nếu tin vãn bối thì hãy cho người chú ý nhiều hơn, không có chuyện gì thì tốt quá rồi... Minh Tiến sĩ cũng là ân sư của vãn bối... Vãn bối nói thế này là sợ sẽ giống như chuyện với Từ Sĩ Nguyên, vô tình bị lợi dụng, cuối cùng sẽ hại người hại mình."

Lời của Lục Anh vô cùng thành khẩn, Mẫn phu nhân đã bị cảm động, Mẫn Hoài cũng không khỏi giật mình, dù ông biết vì sao Lục Anh nói những lời này.

Lục Anh đang nhắc nhở ông, cũng chính là đặt chuôi đao vào tay ông.

Lần này Lục Anh đến Mẫn gia nói những lời này, không kính trọng ân sư, Mẫn gia có thể dùng những lời này khiến Lục Anh thất bại thảm hại bất cứ lúc nào.

Nhưng lời của Lục Anh cũng có vài phần có lí.

Nếu sĩ tử Giang Chiết xảy ra vấn đề, ông sẽ là người đầu tiên bị triều đình luận tội.
Lần này vô cùng quan trọng, nếu xảy ra hỗn loạn, Nam Bảng không dễ dàng gì hồi phục lại sẽ lập tức bị người ta chỉ trích, không biết khi nào mới có thể trở mình.

Chuyện ông bị trừng phạt là nhỏ, đáng thương chính là những người trẻ tuổi đã khổ cực học hành kia.

Mẫn phu nhân đã dặn dò nha hoàn: "Mau tìm lang trung đến khám vết thương của Lục Tam gia."

"Khám cái gì," Tuy sắc mặt Mẫn Hoài vẫn không tốt nhưng cơn giận đã tiêu đi nhiều, "Nếu hắn chết, ta sẽ đền mạng cho hắn, truyền lệnh xuống, không cho phép người của Lục gia vào nhà."

Mẫn phu nhân nhìn về phía Mẫn Tử Thần: "Con còn ngẩn ra làm gì? Còn không mau đưa Lục Tam gia đi."

Mẫn Tử Thần trả lời rồi lập tức dìu Lục Anh đi.

Lần này sức lực của Lục Anh rõ ràng đã mất đi rất nhiều, phút chốc bị Mẫn Tử Thần dìu ra khỏi phòng.

Hai người ra đến vườn, Mẫn Tử Thần xem vết thương của Lục Anh, mới phát hiện xương sườn Lục Anh là cả vũng máu, không biết đã chảy ra bao nhiêu máu.

Tim Mẫn Tử Thần đập loạn xạ, vô cùng căng thẳng: "Huynh đừng đi nữa, ta lập tức mời lang trung đến xem vết thương cho huynh."

"Tử Thần," Lục Anh nói, "Huynh không nên bảo vệ ta, chuyện này vì ta mà ra, tội ta nên gánh, Mẫn đại nhân thủ hạ lưu tình, đây chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại. Nếu Mẫn đại nhân không tha thứ, ngày mai ta lại đến, xin huynh hãy an ủi Mẫn Đại tiểu thư nhiều hơn."

"Những lời đồn đó đừng nên để trong lòng."

Mẫn Tử Thần gật đầu.

Lục Anh thở dài, đưa tay che kín vết thương bước từng bước ra ngoài.

Lòng Mẫn Tử Thần thắt lại, bỗng cảm thấy rất khó chịu, không biết sức lực đến từ đâu mà quay người trở lại nhà chính, nhìn Mẫn Hoài nói: "Phụ thân, con biết nên giải quyết thế nào, người không muốn người khác bàn tán thì cứ gả A Thần cho Lục Anh. Lục Anh cũng xuất thân từ bảng giáp kỳ thi Minh Kinh, tuy gia đạo sa sút, thiệt thòi cho A Thần, nhưng cũng không đến nỗi tệ."

Mẫn Hoài vốn ngồi trên ghế nhưng nghe xong lời này lại đứng lên: "Đứa nghịch tử nhà ngươi." Ông quất roi qua.

Mẫn Tử Thần ngẩng đầu, mặc kệ roi quất vào người mình.

...

Tin tức truyền đến phòng Mẫn Giang Thần.

Nha hoàn hoảng hốt nói: "Lục Tam gia bị lão gia đâm một kiếm lại bị đánh bằng roi, sau đó bị đuổi ra ngoài. Đại thiếu gia nói đỡ cho Lục Tam gia nên cũng bị lão gia đánh."

Mẫn Giang Thần trừng mắt ngạc nhiên: "Ngươi... ngươi nói gì? Lục Anh bị thương ư? Huynh ấy sao rồi?"

Nha hoàn nói: "Cũng không rõ vết thương thế nào, phu nhân muốn mời lang trung nhưng lão gia không cho, vì vậy chúng nô tì chỉ thấy máu nhỏ từng giọt từ trong phòng ra đến ngoài vườn, nhưng Lục Tam gia vẫn có thể cưỡi ngựa đi, xem ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm."

Mẫn Giang Thần không ngờ Lục Anh lại tìm đến và chịu sự trách phạt như vậy: "Sao phụ thân lại giận đến vậy."

Phụ thân rất ít khi kích động, hôm nay như vậy chắc chắn có lí do.

Nha hoàn nhanh chóng nhìn Mẫn Giang Thần: "Vì... Lục Tam gia nói muốn mời bà mối đến, muốn cưới Đại tiểu thư."

Mẫn Giang Thần cảm thấy tim như bị bóp chặt, cả người đột nhiên thở gấp, cây kim trong tay cũng rơi xuống đất.

Lục Anh muốn cưới nàng? Đây là chuyện nàng chưa từng nghĩ đến.

Người Lục Anh thích là Lang Hoa, Cố gia từ hôn, Lục Anh như bị mất hết tinh thần. Nay huynh ấy lại đứng trước mặt phụ thân nói muốn cưới nàng.

Huynh ấy làm vậy chỉ là vì muốn bù đắp sai lầm, bảo toàn danh tiếng của nàng sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện