Chuyện đến nước này, Mẫn Giang Thần lại bình tĩnh hơn.
Nguyên nhân của mọi chuyện đều là do nàng, giống lời Lang Hoa nói, đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm. Chính nàng chọn quan tâm Lục Anh, chính nàng muốn giúp Lục Anh vượt qua khó khăn.
Nên mọi chuyện xảy ra nàng phải chịu trách nhiệm.
Mẫn Giang Thần đứng dậy: "Chúng ta đến nhà chính đi, không thể để ca ca chịu đòn thay ta được, người bị phạt phải là ta."
Nha hoàn kinh ngạc nhìn Mẫn Giang Thần: "Lát nữa lão gia hỏi người, người sẽ nói thế nào?"
Ánh mắt Mẫn Giang Thần trầm xuống: "Là ta có lỗi với phụ thân, mẫu thân."
Mẫn Giang Thần nói rồi đi đến nhà chính.
Trong phòng Mẫn Hoài cầm roi quất liên tục vào người Mẫn Tử Thần.
Mẫn Giang Thần bước qua nắm lấy tay Mẫn Hoài: "Phụ thân, người đừng đánh ca ca nữa, đều là lỗi của con."
Mắt Mẫn Hoài đỏ rực nhìn Mẫn Giang Thần, đưa tay kéo Mẫn Giang Thần sang một bên: "Con còn mặt mũi đến đây sao, ta nên đưa con về tộc, để con học lại phép tắc."
Mẫn Giang Thần quỳ xuống: "Vậy phụ thân đưa con đi đi, nếu không chưa biết chừng con sẽ lại làm ra chuyện bại hoại gia phong."
Mẫn Hoài trừng mắt, ánh mắt lạnh thấu xương: "Ý con là gì?"
Môi Mẫn Giang Thần trắng bệch: "Là hoa con trồng, nay lại kết thành quả như vậy, có lẽ đời này của con chỉ làm sai một chuyện, chính là chuyện này! Dù mọi người cảm thấy huynh ấy không tốt, nhưng con vẫn luôn hi vọng ở huynh ấy."
Nàng không thông minh như Lang Hoa, cũng không suy tính thấu đáo, nhưng khi nàng nghe nói Lục Anh bị phụ thân đâm một kiếm thì cảm thấy bao nhiêu đó là đủ rồi, không cần nghĩ nhiều nữa.
Vì vậy nàng sẵn sàng liều một lần, vì bản thân nàng, dù cho đó là sai lầm.
Đó là chuyện sai lầm.
Bất luận kết quả ra sao, nàng cũng không oán trách.
Mẫn Hoài nghe những lời này tức giận giơ tay lên, nhưng roi da lại không đánh xuống, cuối cùng mặt ông lộ ra vẻ thất vọng: "Nhốt nó vào phòng, không cho nó ra ngoài." Nói xong thì bước ra khỏi phòng.
...
Từ Sĩ Nguyên bưng trà lên uống, nhấp một ngụm liền cảm thấy trà lạnh thấu xương, ông ta lập tức đặt chén trà lên bàn.
"Lão gia," Từ tam thái thái bước vào, "Sao ông còn ở đây, không nghĩ ra cách giải quyết thì e không ổn."
Khi Cố Lang Hoa phát thuốc ở cửa bắc đã nói với mọi người chuyện Cố gia bị mất bã thuốc, nay cả thành đều biết.
Chỉ vậy thì không nói, nguy hiểm nhất là Từ Chính Nguyên bị đưa đến nha môn, không biết sẽ nói những gì. Từ tam thái thái hiểu tính cách của Từ Chính Nguyên, loại người này bình thường rất đáng tin cậy, nhưng khi xảy ra chuyện thì chạy nhanh nhất, bà sợ Từ Chính Nguyên sẽ khai ra lão gia.
"Nghĩ cách gì?" Từ Sĩ Nguyên nhẹ nhàng nói, "Chuyện mua bán bã thuốc không liên quan đến ta, nếu bây giờ ta đi xử lý, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao."
Từ tam thái thái mím môi, lời này cũng có lý, nhưng không cần làm gì cũng có thể vượt qua ải này sao?
"Cố Thế Hoành trong Hoàng Thành Ti, thiếp sợ Diêm Trường Quý không chống đỡ nổi, đây không phải là chuyện nhỏ." Từ tam thái thái chỉ cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng, bà không khỏi hối hận, khi lão gia bảo Diêm Trường Quý đi thăm dò Cố gia, bà nên ngăn cản.
"Hai mươi vạn lượng bạc," Từ tam thái thái nói, "Ông giải thích với người khác thế nào, số tiền đó từ đâu mà có?"
Từ tam thái thái vừa nói đến đây đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, sắc mặt quản gia trắng bệch bước vào nói: "Không hay rồi, lão gia, thái thái, lão phu nhân đưa người trong tộc đến."
Hơi thở của Từ tam thái thái như ngừng lại, hoảng hốt nhìn Từ Sĩ Nguyên: "Phải làm sao đây lão gia?"
Từ Sĩ Nguyên cười lạnh, lão phu nhân chính là như vậy, chỉ cần nắm được điểm yếu của ông ta thì lập tức dồn ông ta đến chỗ chết, những năm qua đều là như thế, chưa bao giờ thay đổi.
Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta đã thua Cố gia và Bùi
gia, nếu không sao có thể khiến Từ lão phu nhân nắm được cơ hội.
Từ Sĩ Nguyên đứng dậy bước ra ngoài.
"Lão Tam," Từ lão phu nhân được người hầu dìu vào, sắc mặt trắng bệch, trên cổ quấn một mảnh vải, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, "Đúng lúc ngươi ở nhà, hôm nay triều đình đến Từ gia bắt một kẻ tên là Diêm Trường Quý, ngươi nói với các trưởng bối xem, Diêm Trường Quý đó có phải là người của ngươi không?"
"Ngươi ở Thái Nguyên nhiều năm như vậy, lại kiếm được vài chục vạn lượng bạc sao," Từ lão phu nhân vừa nói vừa ngước mắt lên, "Ngân lượng đó là từ đâu mà có? Ngươi không phải là quan phụ mẫu thanh liêm chính trực, tự mình ra đồng cày cấy sao?"
Trưởng bối trong tộc Từ thị cũng đến.
"Sĩ Nguyên, ngươi hãy nói rõ ràng, lời đồn bên ngoài rốt cuộc là thế nào?"
"Cố gia thu nhiều bã thuốc như vậy, quan phủ cũng phái người đi, mua bán thuốc giả sẽ bị xử tội."
Mọi người thi nhau hỏi.
Mặt Từ Sĩ Nguyên nghiêm lại, đây chính là tộc Từ thị, chỉ cần có chút biến động nhỏ liền lập tức đuổi ông ta ra khỏi tộc.
"Sĩ Nguyên, nếu Diêm Trường Quý đó thật sự là người của ngươi, ngươi hãy mau đến quan phủ nói rõ ràng."
"Nói sớm sẽ tốt hơn nói trễ."
"Những năm gần đây ngươi ở Thái Nguyên cũng có công lao, nói không chừng có thể lấy công chuộc tội."
Trưởng bối trong tộc nói không ngừng.
Từ Sĩ Nguyên nheo mắt: "Triều đình vẫn chưa kết án, các thúc công đã đổ tội lên đầu ta, dù ta chỉ là con vợ lẽ nhưng ta bị định tội thì trong tộc cũng bị ảnh hưởng."
Từ lão phu nhân cười mỉm, dường như đang mỉa mai Từ Sĩ Nguyên, bà ta chợt túm chặt ngực, dường như không thở nổi: "Lão Tam, đã đến nước này ngươi còn không chịu nói thật."
Từ lão phu nhân vừa nói cả người vừa lắc lư muốn ngã xuống, Từ tam thái thái vội bước đến đỡ.
Trong viện hỗn loạn cả lên, quản gia bước qua nói: "Lão gia, người của quan phủ đến rồi, họ mời ngài sang nói chuyện."
Mặt Từ lão phu nhân đầy vẻ kinh ngạc, tay run run chỉ vào Từ Sĩ Nguyên: "Thật sự là ngươi? Sao ta lại nuôi dưỡng loài lang sói thế này, không chỉ làm chuyện xấu xa mà còn hại ca ca ngươi, mấy năm qua ta đâu có đối xử tệ với ngươi."
Từ lão phu nhân đột nhiên cảm thấy đau khổ, nói không thành tiếng, cố đứng dậy đánh Từ Sĩ Nguyên: "Ngươi thật có lỗi với phụ thân đã mất của mình."
Từ Sĩ Nguyên đã lâu không thảm hại như vậy, người của nha môn đã đến, ông ta thậm chí không kịp suy nghĩ, càng không kịp chuẩn bị gì thì đã bị Từ lão phu nhân sống chết bám lấy.
Trưởng bối trong Từ thị tộc cũng ở đây, bất luận Từ lão phu nhân làm gì, ông ta đều không thể đánh trả, nếu không nhất định sẽ bị nắm điểm yếu.
Sao lại có cục diện thế này?
Từ Sĩ Nguyên nghĩ đến Cố Lang Hoa không chỉ bắt được Diêm Trường Quý và Từ Chính Nguyên, còn khiến Từ lão phu nhân đối đầu với ông ta.
Đây là kế một mũi tên trúng hai đích, muốn ông ta sa vào lưới, không thể vùng vẫy. Ông ta không chỉ mất đi danh tiếng là thanh quan, mà e rằng tội mua bán thuốc giả của Từ Chính Nguyên và Diêm Trường Quý cũng đổ lên đầu ông.