Vưu ma ma bên cạnh Hàng thị thấp giọng nói: “Cũng không biết những người đó đang tìm cái gì, không bằng nô tỳ đi hỏi thăm một chút.”
Hàng thị lắc lắc đầu: “Chẳng qua là nghe được đôi câu vài lời, còn không biết rốt cuộc là chuyện gì, các ngươi đừng nói linh tinh.” Thật sự mất bùa nhân duyên là chuyện xui xẻo lớn, người Bùi Khởi Đường muốn lấy là Lang Hoa, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Vưu ma ma đáp một tiếng, rất nhanh hiểu ý Hàng thị: “Phu nhân nói đúng, là nô tỳ lắm mồm.”
Trong lòng Hàng thị không khỏi than thở, hy vọng thuận lợi, đứa bé Lang Hoa kia cũng không dễ dàng gì.
Xe ngựa thẳng tới Từ gia.
Từ Cẩn Du trở lại trong phòng, Đinh ma ma lập tức đi lên nói: “Phu nhân không cho người đi hỏi Bùi gia, đó là sợ nhiều người nói linh tinh, bọn hạ nhân mượn chuyện này đi tán gẫu chuyện của Cố Đại tiểu thư. Phu nhân nghĩ cho Cố Đại tiểu thư thật là chu đáo.”
Từ Cẩn Du nghe lời này, cả trái tim dường như bị túm lấy. Chỉ cần gặp phải chuyện của Cố Lang Hoa, mẫu thân luôn là cái bộ dạng dè dặt cẩn thận, giống như là thương yêu đệ đệ vậy, để ở trong tay sợ rơi, ngậm ở trong miệng sợ tan. Lúc Triệu thị bị bắt, mẫu thân ném nàng ta và tổ mẫu ở hành cung, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Cố Lang Hoa
Chỉ cần nghĩ tới cái này, nàng ta liền không khỏi căm hận.
Đinh ma ma nói tiếp: “Nếu như Cố Lang Hoa thật sự tìm tới cửa, phu nhân sẽ làm thế nào, trong lòng Đại tiểu thư người hẳn là đã rõ.”
Từ Cẩn Du nặng nề đặt chén trà lên bàn, hung hăng nhìn Đinh ma ma: “Ngươi không muốn cho ta thoải mái, mới dùng lời như vậy để nói với ta sao.”
Đinh ma ma cũng không tức giận, chỉ là chậm rãi nói: “Nô tỳ một lòng trung thành cũng là vì Đại tiểu thư, Đại tiểu thư người xem đây là bùa gì.”
Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đinh ma ma đang cẩn thận cầm một lá bùa, trên lá bùa dùng chu sa đỏ tươi viết một cái chữ kỳ quái.
Từ Cẩn Du nhíu mày: “Đây là bùa Tôn chân nhân tự tay vẽ, sao ngươi lại dám tùy tiện lấy ra.”
Đinh ma ma hết sức ngạc nhiên: “Đại tiểu thư của tôi ơi, người không biết sao, đây là bùa nhân duyên, đạt quan hiển quý trong kinh thành chúng ta định hôn sự, đều phải đến Trường Xuân Quan cầu bùa nhân duyên, nhà chúng ta cũng không có hôn sự, làm sao lại cho người cái này?”
Từ Cẩn Du ngẩn người tại chỗ hồi lâu mới nói: “Ngươi nói thật sao? Đây là bùa nhân duyên?”
Đinh ma ma nói: “Đương nhiên là thật, Trường Xuân Quan vì sao lại đưa bùa nhân duyên này cho tiểu thư, chẳng lẽ trong nhà sắp có hỷ sự rồi?”
Từ Cẩn Du nắm chặt khăn tay: “Nói linh tinh cái gì thế.”
Trái tim Từ Cẩn Du nhảy loại lên, lẽ nào nàng ta thật sự sắp xuất giá rồi? Nàng ta sắp gả cho ai? Trước mắt nàng ta bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt kiêu căng lạnh lùng kia của Bùi Khởi Đường.
Không thể nào là Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường đã sắp lấy Cố Lang Hoa rồi.
Cho dù nàng ta sắp thành hôn, cũng nhất định là người khác.
Nghĩ tới đây, nàng ta liền cảm thấy khó chịu, đổi thành người khác, nàng ta không muốn gả đi. Nững con em kia của đạt quan hiển quý trong kinh nàng ta đều rất rõ, không có một ai có thể so với Bùi Khởi Đường. Liễu Tử Dụ đó tướng mạo đường đường, chỉ tiếc nhát gan như chuột, không có khí khái nam tử. Thái hậu từng dò xét qua ý nàng ta, muốn ghép nàng ta và Liễu Tử Dụ. Nàng ta bị doạ cả người đầy mồ hôi lạnh, may mà Thái hậu không nhắc lại nữa.
Có ai có thể qua ải kia của tổ mẫu, khiến cho nàng ta gật đầu đáp ứng, cưới nàng ta vào cửa.
Từ Cẩn Du lắc lắc đầu, nàng ta sẽ không đồng ý, nàng ta mong muốn là một nam nhân có thể làm ra sự nghiệp lớn, nam nhân như vậy mới có thể xứng với số mệnh của nàng ta.
Hoặc có lẽ là Tôn chân nhân sai rồi.
Không, sẽ không đâu. Bất kể là hoàng thân quốc thích hay là đạt quan hiển quý đều rất tin Tôn chân nhân, nàng ta ở trong cung cũng đã nghe nói rất nhiều lời đồn đại về Tôn chân nhân. Cung phụng mà Trường Xuân Quan thu được rất ít, nhiều nhất một năm chẳng qua chỉ là mấy chục lượng bạc, tính tình của Tôn chân nhân càng khiến cho người ta khâm phục, chỉ cần Hoàng thượng ban thưởng, ông ta thế nào cũng chỉ xin những thứ ruộng đất cằn cỗi. Ông ta dẫn các đạo sĩ cày cấy, khai hoang, gặp
phải tai hoạ, bệnh dịch còn dẫn người đi khắp nơi cứu giúp. Chỉ có người như vậy mới có thể thống lĩnh được toàn bộ sư đạo.
Cho nên, tuyệt sẽ không qua loa đại khái đến mức như vậy.
“Đại tiểu thư,” Đinh ma ma dường như nghĩ tới điều gì, “Lúc chúng ta xuống núi, không phải là gặp người của Bùi gia nói đến bùa bình an này sao?”
Đinh ma ma vừa nói như vậy, ánh mắt Từ Cẩn Du sáng lên: “Ngươi nói là?”
Đinh ma ma gật đầu: “Đại tiểu thư, Tôn chân nhân sẽ không sai, nhân duyên này cũng không sai, người nói không chừng thật sự được người ta đổi nhân duyên cho rồi.”
Từ Cẩn Du lập tức đứng dậy, lẽ nào thật sự là như vậy?
Vậy nàng ta nên làm thế nào? Cầm bùa bình an này đến tìm Bùi gia sao?
Bùi gia.
Bùi thái phu nhân nhíu mày: “Làm sao đang yên đang lành lại làm mất đồ? Nhất định là các ngươi lơ là không cẩn thận.”
Trần ma ma quỳ xuống đất, mặt đầy ủy khuất: “Thái phu nhân, chúng nô tỳ thật sự là bị oan, ở Trường Xuân Quan có được hai cái bùa bình an này rồi, chúng nô tỳ liền trông nom cẩn thận, của Tứ gia là dùng hộp gấm lam, của Cố Đại tiểu thư là dùng hộp gấm đỏ, các nha đầu mỗi người bê một hộp, luôn không rời khỏi người.”
Bùi thái phu nhân ngừng tay lần tràng hạt: “Vậy nó thật sự bay đi à?”
Bùi thái phu nhân nói rồi dừng một chút, vốn là tâm tình vui mừng lập tức vơi đi quá nửa: “Sớm biết cũng không nên đi cầu bùa bình an gì cả, ta sớm đã nói những thứ kia không quan trọng. Năm đó ta và lão thái gia còn không phải tuổi tác xung khắc hay sao, cuối cùng thì như thế nào? Gia trạch Bùi gia vẫn hưng vượng như cũ.”
Bùi phu nhân lập tức nói: “Thái phu nhân nói đúng, chuyện này không bằng bỏ qua đi, lão Tứ là một người theo binh nghiệp, cũng không tin cái này. Vốn là con dâu còn nghĩ, cho dù đưa cho nó, nó cũng chưa chắc sẽ đeo, bây giờ mất rồi thì thôi, ngược lại cũng bớt rườm rà. Người cũng đừng trách tội Nhị đệ muội, Nhị đệ muội cũng là có lòng tốt.”
Mặt Bùi Nhị thái thái đầy vẻ lúng túng, không biết nói thế nào mới phải, nghe Bùi phu nhân nói lời này, lập tức toát ra ánh mắt cảm kích.
Dù Bùi thái phu nhân nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn âm u như cũ: “Nếu không phải chúng ta làm mất, vấn đề chắc chắn nằm ở chỗ Trường Xuân Quan. Chúng ta hỏi cũng hỏi rồi, quẻ cũng bốc rồi, làm sao cũng phải trả lại cho chúng ta một đôi bùa bình an.”
Bùi thái phu nhân nói rồi ngước mắt lên: “Đi yêu cầu bọn họ, làm cho rõ ràng, người khác đều nể mặt ông ta là Tôn chân nhân, lão thái bà ta không sợ ông ta đâu, xem xem có phải ông ta đang giở trò gì không.”
Trường Xuân Quan gắn bó với Hoàng cung bên kia, một tia lửa nho nhỏ cũng có thể lan ra hỏa hoạn lớ. Ở giờ phút quan trọng như vậy, cho dù là chuyện nhỏ, cũng không thể khinh thường. Không có chuyện gì đương nhiên là tốt nhất, lỡ có chuyện, cũng có thể tìm được chút dấu vết.
Bùi thái phu nhân cầm trượng, dặn dò Trần ma ma: “Ngươi qua đó hỏi cho rõ, hôm nay là ai đi, ai bỏ bùa bình an vào hộp, cầm cả hai cái hộp qua đó, những đạo sĩ đó đừng hòng phủ nhận.”
Trần ma ma đáp một tiếng, vừa định đi ra thì quản sự bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Thái phu nhân, có manh mối rồi, bùa bình an nên đưa cho Cố Đại tiểu thư chỉ sợ là đưa nhầm cho Từ Đại tiểu thư rồi, bởi vì Tôn chân nhân tự tay đưa cho, cho nên đạo trưởng đưa bùa cũng không biết.”
Bùi phu nhân nhíu mày, sắp xếp lại suy nghĩ một lần, cuối cùng nhớ ra Từ Cẩn Du, chính là Đại tiểu thư tâm niệm niệm muốn kết hôn với Bùi gia, gả cho lão Tứ đó.
Chẳng lẽ Từ Đại tiểu thư còn chưa từ bỏ, lúc đó đã động tay động chân gì?