Cố gia.
Lang Hoa hầu hạ Cố lão thái thái ăn cháo mồng tám tháng chạp rồi lại xem một đoạn kịch xong mới dỗ Cố lão thái thái ngủ được.
Những ngày này, chỉ cần có thời gian là Cố lão thái thái đều phải kéo Lang Hoa nói chuyện nhà, chính là sợ Lang Hoa gả đến Bùi gia, cả ngày không gặp được.
Lang Hoa rất hiểu tâm tư của tổ mẫu, cũng muốn cùng tổ mẫu và phụ thân ở nhà đón năm mới, cho nên trừ lúc nhất định phải đến Dưỡng Tế Viện xem bệnh ra, Lang Hoa rất ít khi ra khỏi nhà.
Trở lại trong phòng, lão Nhạc đã sớm chờ ở một bên.
“Đã ăn cháo mồng tám tháng chạp chưa?” Lang Hoa cười hỏi lão Nhạc.
Lão Nhạc gật gật đầu: “Ăn rồi, Đại tiểu thư kêu phòng bếp để lại, nhân lúc còn nóng ta đã ăn rồi.”
Lang Hoa dặn dò A Quỳnh: “Đi rót trà đi, chúng ta phải nói chuyện một lát.”
A Quỳnh lập tức lui xuống.
Lão Nhạc vẫn không nói gì, Lang Hoa cười nói: “Cắn câu rồi?”
Lão Nhạc không khỏi ngạc nhiên: “Sao Đại tiểu thư lại biết?”
Đây là chuyện rành rành ra, Minh Tiến sĩ bị vào đại lao, tất cả các quan viên có lui tới với Minh Tiến sĩ đều phải bị kiểm tra, rất nhanh liền đến phiên Từ Sĩ Nguyên, Từ Sĩ Nguyên không động thủ thì không còn cơ hội nữa.
Lão Nhạc nói: “Người yên tâm, hai ngày này tất cả người ra vào Từ gia, ta đều cho người theo dõi, chỉ cần người lệnh một tiếng, chúng ta sẽ động thủ.”
Lang Hoa gật gật đầu, lão Nhạc từ trước đến giờ làm việc đều thỏa đáng.
Nàng hiện tại hiếu kỳ chính là, rốt cuộc Hứa thị biết được những gì, ký ức của nàng và Hứa thị có chỗ nào bất đồng?
Tất cả đều muốn Hứa thị nói cho nàng biết.
Lão Nhạc nhuận nhuận giọng rồi nói tiếp: “Chuyện Trường Xuân Quan ta cũng nghe ngóng rõ ràng rồi. Bùi Nhị thái thái vốn là đi cầu hai cái bùa bình an, kết quả cái đưa cho Đại tiểu thư lại không thấy đâu nữa, nghe nói là bị Tôn chân nhân đưa cho Từ Đại tiểu thư.”
“Người nói xem, đây là đang diễn vở kịch nào thế?”
Lang Hoa nghe ngẩn ra, nàng thật sự không ngờ Từ Sĩ Nguyên sẽ dùng nước cờ như vậy.
Tôn chân nhân là truyền nhân nổi tiếng của Thiên Sư Đạo, Thiên Sư Đạo lấy phù triện linh nghiệm nhất, như vậy xem ra cũng khó trách Bùi gia phải hoang mang.
Có điều, có thể làm gì chứ?
Từ Cẩn Du cầm bùa bình an kia thì có ích lợi gì?
Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ.
Bùi gia cầu không ngoài bùa nhân duyên của Bùi Khởi Đường và nàng.
Kiếp trước, Từ Cẩn Du vẫn luôn không thành thân, chẳng lẽ nàng ta thích thầm Bùi Khởi Đường?
Bây giờ nàng và Bùi Khởi Đường đã được Hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn, trưởng nữ Cố gia, con trai thứ tư của Bùi gia.
Chẳng lẽ là Từ Cẩn Du muốn cướp cái thân phận trưởng nữ Cố gia này?
Nếu Từ Cẩn Du thật sự làm như vậy, nàng thật sự sẽ nhìn Từ Cẩn Du với con mắt khác.
Một người bất kể là làm chuyện ngu xuẩn hay là làm chuyện tốt đều phải có chút gan dạ.
Từ Sĩ Nguyên tìm được Tôn chân nhân lại lợi dụng Từ Cẩn Du...
Hẳn là thông qua Hứa thị đã biết được thân phận của Bùi Khởi Đường.
Cho nên mới dốc toàn lực như vậy, không tiếc lợi dụng nữ nhi của mình.
Bởi vì muốn Hoàng thượng tin Bùi Khởi Đường là con của Khánh Vương, thì phải lấy ra được chút bằng chứng, không thể nào Hứa thị tùy tùy tiện tiện nói một câu là đã khiến cho Hoàng đế tin tưởng.
Trừ phi lời của Hứa thị đều có thể linh nghiệm hết.
Đầu tiên là thân phận của Từ Cẩn Du và nàng.
Dù Lang Hoa biết Từ Sĩ Nguyên có mấy phần tâm tư, cuống lên có thể sẽ không cố kỵ gì, lại không nghĩ rằng ông ta sẽ làm như vậy. Phải biết là, cách lật hết con át chủ bài ra như thế này, một khi thất bại thì sẽ phải trả cái giá tương đương.
Lang Hoa nói: “Ông cho người theo dõi Từ Cẩn Du, bất kể nàng ta làm gì, đều phải nói cho ta biết.”
Nàng vốn chính là muốn từ Từ Sĩ Nguyên tra ra Hứa thị, hôm nay cũng đến lúc thu hoạch rồi.
Lão Nhạc nhìn Lang Hoa trên mặt là vẻ nhẹ nhõm: “Trước đây Đại tiểu thư sắp xếp lâu như vậy, rốt cuộc có manh mối rồi.”
Nếu đã biết đạo quan Tôn chân nhân có liên quan với Từ Sĩ Nguyên...
Lang Hoa suy nghĩ: “Ông còn phải cẩn thận đi điều tra xem những ruộng đất kia của Minh Tiến sĩ nữa. Hơn ngàn mẫu ruộng tốt không phải là một con số nhỏ, mỗi năm phải dùng đến rất nhiều tá điền và đầy tớ, sản xuất không ít mễ lương. Minh gia kinh doanh những thứ này nhưng không hề lộ chút tin tức nào, không phải chuyện dễ dàng.”
Hai người vừa mới nói tới chỗ này, Tiêu ma ma đi tới nói: “Đại tiểu thư, Tào
đại nhân và Bùi Tứ gia tới.”
Hai người này sao lại đến cùng nhau thế?
Lang Hoa dặn dò Tiêu ma ma: “Nói với phòng bếp nhỏ một tiếng, chuẩn bị chút rượu và thức ăn.”
Sợ rằng hai người này hôm nay muốn ăn ở đây rồi.
Bùi Khởi Đường tiến vào trước, Ngô Đồng ôm Tào Gia từ trên kiệu xuống.
Có lẽ là không quen cách xuất hiện như vậy, mặt Tào Gia hơi đỏ, không khỏi oán trách nhìn Ngô Đồng một cái. Ông ta đã sớm kêu Ngô Đồng cõng ông ta, Ngô Đồng lại không chịu nghe, nói cái gì mà không thoải mái, ôm thuận tay hơn. Ông ta thật sự không nhìn ra, đối với Ngô Đồng mà nói ôm và cõng có gì khác nhau? Ngược lại là ông ta, để cho người ta ôm vào nhà như vậy, vô cùng lúng túng trước mặt người khác.
Ngô Đồng đặt Tào Gia ở trên ghế, rồi vọt ra ngoài như một làn khói, lúc trở lại, trong tay cầm một tấm thảm.
Không đợi Tào Gia cự tuyệt, Ngô Đồng đã cẩn thận đắp tấm thảm lên đùi Tào Gia. Lúc Tiêu ma ma đi vào không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Ngô Đồng lại học được cách hầu hạ người khác.
Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, bọn họ đã nói hai ngày này không gặp nhau rồi. Mỗi lần chỉ cần hắn tới, cũng không biết thế nào mà nàng không có tâm tư làm những chuyện khác, chỉ ở trong phòng nói hươu nói vượn với hắn.
Bùi gia định ngày thành hôn gấp như vậy, nàng chẳng những phải thu xếp danh mục quà biếu của hồi môn, còn phải thương nghị với phụ thân chọn người mang theo, bận tối mày tối mặt. Bị hắn quấn lấy như vậy, hôm nay nàng lại không đi xem được mấy cửa hiệu kia rồi.
Bùi Khởi Đường ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc nói: “Là Tào đại nhân hôm nay không thấy Đại tiểu thư, muốn qua đây nói chuyện, ta mới đi cùng đến đây.”
Tào Gia vừa mới bưng nước lên uống suýt nữa thì sặc, mãi mới xuôi xuống được.
Bùi Khởi Đường nói: “Tào đại nhân muốn nói chuyện tình tiết vụ án với Cố Đại tiểu thư, đúng không, Tào đại nhân?”
Tào Gia cảm thấy mình như bị úp sọt lên đầu vậy. Đúng là ông ta đến để nói chuyện tình tiết vụ án, nhưng lời này để cho Bùi Tứ gia nói ra, lại biến thành kỳ quái. Tào Gia hắng giọng một cái, giọng nói vẫn có chút khàn khàn như cũ: “Đúng, là… đến nói chuyện tình tiết vụ án.”
Bùi Khởi Đường giả bộ nghiêm trang khiến cho Lang Hoa suýt nữa cười ra tiếng.
Tào Gia mặc dù lớn tuổi nhưng da mặt lại không dầy như Bùi Khởi Đường, đương nhiên là phải chịu thua thiệt rồi.
Lang Hoa không đành lòng hỏi: “Tào đại nhân là có phát hiện gì sao?”
Tào Gia lấy từ trong ngực ra một tấm địa đồ: “Ta và Bùi đại nhân trước đại khái là đối chiếu ruộng đất ở các nơi Kinh Kỳ, Kinh Đông, Kinh Tây, Hà Đông… một lần, rốt cuộc cũng có thu hoạch. Vân Nương nói đồng ruộng của Minh gia ở Hà Đông, không phải là đồng ruộng phì nhiêu thích hợp để trồng trọt, những chỗ đất đó phần lớn là gần núi và... đều là mỏ sắt.”
Tào Gia hứng thú bừng bừng: “Minh gia giấu triều đình khai phá mỏ sắt là muốn làm gì? Chẳng lẽ là vì chế tạo vũ khí? Đây chính là tội lớn, một khi bị bắt nhất định là con đường chết.”
Tào Gia và Bùi Khởi Đường nhanh như vậy đã tra ra đầu mối.
Lang Hoa quay đầu, đối mặt với ánh mắt hơi đỏ của Bùi Khởi Đường. Ánh mắt hắn mặc dù trong suốt như cũ, nhưng giữa lông mày lờ mờ hiện ra mấy phần mệt mỏi.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Chỉ dựa vào chuyện này đủ để nắm bọn chúng trong bàn tay rồi. Lang Hoa, nàng muốn làm gì thì cứ làm đi, trước đây thì còn chưa rõ, lần này coi như công khai với bọn chúng rồi.”