Từ Tùng Nguyên mở tờ giấy ra, nhìn rõ chữ phía trên, không khỏi nói: “Đây là thế nào? Sao Đinh ma ma lại đến chỗ lão Tam?”
Hàng thị nói: “Đinh ma ma là ma ma quản sự bên cạnh Cẩn Du, lúc đó là bị Cẩn Du sai đi ra, thiếp sợ là, Cẩn Du vẫn luôn âm thầm liên lạc với Tam thúc.”
Từ Tùng Nguyên cẩn thận nghĩ, tại sao Cẩn Du phải liên lạc với lão Tam, lão Tam là người lão phu nhân không thích nhất, Cẩn Du hẳn cũng chán ghét mới đúng chứ.
Hàng thị nói: “Lão gia nghĩ lời đồn đại về lão Tam và Hứa thị xem, chính hôm nay lão phu nhân còn nói thân thế của Lang Hoa không rõ ràng.”
Từ Tùng Nguyên nhìn Hàng thị đang lo lắng: “Bà nói là...”
Hàng thị gật gật đầu: “Lão gia không cảm thấy kỳ quái sao? Nếu như Hứa thị và lão Tam là phụ mẫu của Lang Hoa, vì sao bọn họ vẫn luôn hại Lang Hoa? Trên đời này đâu có phụ mẫu nào như thế? Những năm này Hứa thị ngược lại tặng không ít đồ cho Cẩn Du, thiếp nhớ chiếc tã đầu tiên cho Cẩn Du cũng là Hứa thị tự tay làm. Lúc chúng ta đi, Hứa thị còn cho rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày của trẻ con.”
Từ Tùng Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, tay cũng không tự chủ được run rẩy: “Nếu như đều là thật, nữ nhi của chúng ta còn nhỏ như vậy đã bị rơi vào trong tay Hứa thị rồi.”
Hàng thị gật gật đầu: “Đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nó lạnh, nó đói, nó buồn lòng, nó sợ hãi thì phải làm thế nào? Hứa thị chỉ cần không đếm xỉa đến nó, lúc nó vui vẻ không đáp lời nó, lúc nó sợ hãi không an ủi nó, lúc nó một thân một mình không giúp đỡ nó chút nà. Như vậy đã đủ tổn thương cho nó rồi.”
“Nó vẫn luôn không có một người mẫu thân, cho nên cho dù nó có cố gắng thế nào đều không có được nửa điểm quan tâm. Nhưng Hứa thị lại là mẫu thân của nó, nó nhất định sẽ nghĩ đủ cách gần gũi với Hứa thị, bị Hứa thị đẩy ra một lần, nó sẽ lại thương tâm một lần. Những năm này không biết nó đã phải chịu bao nhiêu lần đau lòng, cho nên mới biến thành già dặn cẩn trọng, cho nên mới vạn sự chu đáo, mười mấy tuổi đã chống đỡ được cả Cố gia, ngàn dặm xa xôi đến Tây Hạ tìm phụ thân. Lão gia lúc ở kinh thành nhìn thấy nó, còn khiển trách nó không hiểu lễ phép.”
Vẻ mặt Từ Tùng Nguyên u ám.
Không biết thế nào, thấy Từ Tùng Nguyên thương tâm, trong lòng Hàng thị ngược lại cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì bà oán mình cũng oán lão gia, đều là phụ mẫu thì nên cùng nhau tổn thương, cùng nhau khổ sở.
Hàng thị nói tiếp: “Nó là trưởng tôn của chi trưởng Từ gia, còn đứa con gái mà Hứa thị sinh là đứa con rơi mà Từ gia vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận, chỉ bằng một điểm này, Hứa thị đã có thể thù hận nó rồi.”
Nói tới đây, ngực bà đau nhói, tim như sắp bị người ta xé ra: “Sao thiếp lại ngu ngốc như vậy, không nhìn đứa bé một cái đã để cho bọn họ ôm đi. Những năm này rốt cuộc thiếp đang làm gì? Mỗi lần Hứa thị tới Từ gia, thiếp đều đối đãi với bà ta như ân nhân, nào ngờ Hứa thị chính là kẻ thù của chúng ta. Thiếp nên sớm băm vằm bà ta ra, thiếp nên xả nỗi hận này cho đứa bé của chúng ta, chứ không phải là vô tri vô giác để cho nó vẫn phải ở bên ngoài chịu khổ trong tay Hứa thị... những năm này chúng ta lại sống vui vẻ như thế.”
Hàng thị đứng lên: “Thiếp phải đến Cố gia, lập tức đến Cố gia tìm Lang Hoa, thiếp phải hỏi xem có đúng như thế không.”
Từ Tùng Nguyên kéo Hàng thị lại: “Bà nói trong nhà có người của lão Tam, nếu như bà đột nhiên ra ngoài đến Cố gia, liệu có bị lão Tam phát hiện hay không?”
“Thiếp không quan tâm,” Hàng thị nói, “Thiếp không lo được nhiều như vậy.”
Từ Tùng Nguyên cau mày: “Bà là muốn giúp Lang Hoa hay là muốn khiến bản thân mình thoải mái chút? Lỗ mãng đến Cố gia như vậy, bà trông đợi có được kết quả gì? Lang Hoa sẽ vui vẻ theo bà trở lại sao?”
Nước mắt thuận theo khóe mắt Hàng thị chảy xuống: “Cho dù là thật, Lang Hoa cũng không quay lại đúng không? Nếu không nó đã sớm nói rõ với thiếp rồi, lúc nó cần chúng ta nhất chúng ta đều không ở bên cạnh nó, giờ nó đã không cần nữa rồi.”
Hàng thị khóc lóc thảm thương.
“Bà bình tĩnh chút,” Từ Tùng Nguyên đứng lên kéo Hàng thị đi vào phòng trong, “Cố gia giỏi đào tạo thám tử, tờ giấy này tám phần là do Lang Hoa để cho người đưa tới, nó tại sao lại muốn báo cho
chúng ta biết chuyện của lão Tam? Nhất định là lão Tam đang âm thầm đối phó Cố gia và Bùi gia, bây giờ bà đến Cố gia nhận con gái, lỡ bứt dây động rừng làm hỏng chuyện của Lang Hoa thì làm thế nào? Hơn nữa Hứa thị đổi con chỉ là bà đang phỏng đoán, không có bằng chứng cụ thể thì chính là một trò đùa, bà đừng quên Lang Hoa sắp gả cho Bùi gia rồi, bà muốn người Bùi gia nghĩ như thế nào về Lang Hoa đây?”
“Trừ phi, trong tay Từ Sĩ Nguyên, Hứa thị có thể có chứng cứ khiến người ta tin phục, mới có thể vạch trần chuyện này ra.”
Lời của Từ Tùng Nguyên khiến cho Hàng thị dần dần tỉnh táo lại.
“Cho dù bà biết rồi, bà cũng phải lẳng lặng như thường, cứ chịu đựng trước đã rồi nói sau.”
Hàng thị lau lau nước mắt trên mặt: “Lão gia nói đúng, thiếp không thể vì bản thân mình, thiếp phải nghĩ nhiều hơn cho Lang Hoa và Cố gia, chúng ta đều không quan trọng, quan trọng nhất là Lang Hoa.”
Từ Tùng Nguyên nói: “Minh Tòng Tín bị bắt, nghe nói lão Tam cũng có lui tới với hắn, trong tay lão Tam vẫn còn có mấy nghìn vạn lượng bạc không rõ ràng. Bây giờ xem ra, cho dù là Minh Tòng Tín hay là lão Tam, cũng đều bị triều đình trị tội. Nhưng lão Tam không phải người tùy tùy tiện tiện là có thể nhận thua, hắn nhất định sẽ nghĩ đủ cách bảo toàn cho mình.”
“Cẩn Du,” Hàng thị nói, “Hắn muốn lợi dụng Cẩn Du, vậy chúng ta nên làm thế nào? Cẩn Du cũng là đứa trẻ lớn lên ở bên cạnh chúng ta... thiếp không thể…”
Một bên sinh, một bên dưỡng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Hàng thị kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên nghe xong lẳng lặng gật gật đầu: “Bà đã phạt nó rồi, để cho nó cấm túc trong nhà, chính là tận lực rồi. Hy vọng những năm này chúng ta không dạy sai nó, khiến nó không biết phân biệt đúng sai.”
Hàng thị trầm mặc một hồi mới nói: “Thiếp cho người theo dõi Đinh ma ma, sau khi Đinh ma ma trở về, vì tránh bứt dây động rừng, thiếp cho bà ta đi lĩnh gậy như những hạ nhân khác, thiếp có thể làm chẳng lẽ chỉ có vậy thôi?”
“Đương nhiên không phải,” Từ Tùng Nguyên nói, “Chúng ta phải nghĩ đủ cách giúp Lang Hoa, chúng ta phải chờ, chờ Lang Hoa đưa tin tức tới, nó kêu chúng ta làm gì, chúng ta sẽ làm như thế. Nếu như Lang Hoa không cho chúng ta nhận nó, thì chúng ta phải nhẫn nại.”
Hàng thị hồn bay phách lạc ngồi xuống: “Đây là trừng phạt đối với chúng ta.”
...
Từ Sĩ Nguyên nhìn Đinh ma ma vẻ mặt tức giận: “Ta đã sớm nói rồi, không cho ngươi qua đây.”
Đinh ma ma khóc không ra nước mắt: “Là Đại tiểu thư ép nô tỳ, nô tỳ cũng không có cách nào cả. Đại tiểu thư kêu nô tỳ tìm Tam lão gia, nghĩ đủ cách để cho nàng gả vào Bùi gia.” Từ Cẩn Du nói như thế nào, Đinh ma ma đều nói lại không sót một chữ.
Từ Sĩ Nguyên cười nhạt, Từ Cẩn Du quả nhiên ngu xuẩn hệt như Hứa thị.
Như thế cũng tốt, chuyện không che giấu được thì nhất định phải làm ầm lên.
“Ngày mai, ngươi đến Trường Xuân Quan cầu Tôn chân nhân, xin Tôn chân nhân báo cho số mệnh của Từ Cẩn Du, đến lúc đó tự nhiên sẽ có chứng cứ hoán đổi.”
Đinh ma ma gật gật đầu: “Nô tỳ đã biết.”
Đinh ma ma trở lại Từ gia bị đánh, khập khễnh trở lại viện của Từ Cẩn Du.
Từ Cẩn Du đã đập đồ sứ đầy trên mặt đất, nhưng bất kể nàng ta ầm ĩ thế nào, Hàng thị cũng không nhìn lấy một cái. Bây giờ liền chà đạp nàng ta như vậy, cái nhà này nàng ta không ở nổi nữa rồi.
Nghe Đinh ma ma nói xong, Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên: “Việc không được chậm trễ, ngươi sáng mai đi ngay đến Trường Xuân Quan, nếu như không cầu được chứng cứ, ngươi cũng không cần trở lại nữa.”
Chỉ cần có chứng cứ rồi, nàng ta cũng sẽ không quay đầu mà rời khỏi Từ gia, mang tin tức này đi tìm Cố Thế Hoành và Cố lão thái thái.
Nàng ta có thể khiến Thái hậu, Thái phi và lão phu nhân vui vẻ, một Cố lão thái thái nhà quê có thể có bao nhiêu hiểu biết, dăm ba câu sẽ ôm nàng ta khóc lóc thôi.