Tuyết lớn rơi suốt một ngày.
Trường Xuân Quan bị tuyết phủ trắng, giống như được xây trong mây, mưa phùn lất phất, tựa như thiên cung vậy.
Đạo đồng từ sớm đã dậy quét dọn bậc thềm đạo quan, dùng chổi quét dọn tuyết đọng, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Quét đến nấc thang cuối cùng, đạo đồng không khỏi bị doạ, có một người đang quỳ dưới bậc thang, giống như đã lạnh cóng.
“Vị thiện nhân này.” Đạo đồng tiến lên kêu một tiếng.
Người nọ lại không có chút phản ứng nào, trên đôi mắt nhắm chặt như phủ một tầng băng lạnh.
“Vị thiện nhân này.” Đạo đồng đánh bạo khẽ đẩy, người nọ vẫn không nhúc nhích như cũ, đạo đồng lo lắng, dùng thêm lực tay, nhưng người nọ lại ngã thẳng xuống.
“Người đâu.” Tiếng hô của đạo đồng phá vỡ sự trầm tĩnh của chùa miếu.
Nước ấm xoa lên mặt, trong phòng lại đặt mấy chậu than, sắc mặt người trên giường mới có màu máu, bà ta từ từ mở mắt.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.”
Một vị đạo sĩ tiến lên trước, nhìn người trên giường: “Ngươi tới Trường Xuân Quan vì chuyện gì?”
Người nọ mấp máy môi nửa ngày mới phát ra âm thanh: “Ta là người của Từ gia, Đại tiểu thư kêu ta tới cầu kiến Tôn chân nhân xin bùa bình an.”
Đinh ma ma nói xong, mắt đảo một vòng rồi lại ngất xỉu.
Các đạo sĩ trố mắt nhìn nhau, nhớ tới chuyện bùa bình an hai ngày trước, chân nhân vì chuyện này mà bế quan tu luyện, không gặp khách nữa, ngay cả Hoàng thượng mời chân nhân qua giảng đạo, cũng bị chân nhân khéo léo từ chối.
“Chuyện này sợ rằng phải xin phép chân nhân.”
Đạo sĩ bên cạnh tiến lên một bước: “Người này quỳ cả đêm, suýt nữa thì mất mạng ở đây, sợ là có nguyện vọng lớn gì, lại có liên quan với chuyện mấy ngày trước.”
“Đi đi.” Đạo sĩ đứng đầu phất phất tay, “Cõ lẽ đây chính là kiếp vận mà chân nhân phải tránh mặt.”
Một cửa điện bên trong Trường Xuân Quan mở ra, Tôn chân nhân râu tóc bạc trắng từ từ đi ra.
Vừa xuống bậc thềm liền nhìn thấy đệ tử đến báo tin.
“Chân nhân,” Tiểu đạo sĩ tiến lên phía trước nói, “Sư huynh nói…”
Không đợi tiểu đạo sĩ nói xong, Tôn chân nhân phất phất tay: “Ta biết cả rồi, con đi đi!”
Tiểu đạo sĩ đáp một tiếng, từ từ lui xuống.
Tôn chân nhân từng bước một đi về phía thiền phòng, vừa mới vào cửa, các đệ tử lập tức tới hành lễ. Đinh ma ma trên giường nghe được âm thanh, lập tức vật vã chống người lên.
“Tôn chân nhân,” Đinh ma ma mặt đầy thành kính, “Tiểu thư nhà ta từ sau khi lấy được bùa bình an, luôn tâm thần không yên, xin người chỉ điểm bến mê.”
Tôn chân nhân nhìn Đinh ma ma hồi lâu mới nói: “Bần đạo vốn không muốn nói, hôm nay xem ra cơ duyên tới bước này, cũng không thể không nói, có lẽ đây chính là kiếp vận của bần đạo.”
Đạo sĩ bên cạnh nghe lời này lập tức tiến lên nghe lệnh.
Tôn chân nhân nói: “Kêu Thanh Tiêu đi theo bà ấy đi!”
Qua một lúc, đạo sĩ quần áo xanh cõng gùi thuốc mới tiến vào, tóc hắn cột cao, trên mặt là vẻ yên tĩnh cách xa ồn ào náo nhiệt, đôi mắt sâu thẳm như mực càng tăng thêm vẻ thoát tục. Mặc dù chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng cử chỉ lại điềm tĩnh quá tuổi tác, dường như là một tiên nhân đã tu luyện mấy trăm năm, không vì bất kỳ chuyện phàm tục nào mà rung động.
“Thanh Tiêu,” Tôn chân nhân nói, “Chuyện phàm tục chưa xong đó, hôm nay cũng nên có kết quả rồi.”
“Đệ tử nghe lệnh.” Thanh Tiêu tiến lên khom người hành lễ.
Đến khi Thanh Tiêu đi theo Đinh ma ma rời khỏi Trường Xuân Quan, ánh mắt Tôn chân nhân thâm sâu, dặn dò: “Bần đạo muốn cầu kiến Hoàng thượng.”
Từ gia.
Từ lão phu nhân dậy sớm, tâm tình rất tốt, bởi vì chậu Mặc Lan trong phòng ấm đã nở hoa rồi. Thời tiết này Mặc Lan nở hoa là không hề dễ dàng.
Nhìn đóa hoa mềm mại kia, những chuyện phiền lòng hôm qua lập tức bị quét sạch.
Qua mấy ngày nữa, chuyện này phai nhạt rồi, bà ta tự nhiên sẽ thả Cẩn Du ra, chắc hẳn Cẩn Du cũng bị dạy dỗ rồi, sau này sẽ càng thêm khôn khéo. Nói cho cùng bà ta hiểu rõ đứa cháu gái này nhất, đứa nhỏ này cũng giống bà nhất, tương lai nhất định có thể tăng thêm vẻ vang cho Từ gia, mặc dù có chút sai nhỏ, cũng không đáng ngại.
Ai không từng phạm phải sai lầm, biết sai có thể thay đổi thì tốt rồi.
“Lão phu
nhân,” Ma ma quản sự tới gần thấp giọng nói, “Đinh ma ma ở chỗ Đại tiểu thư dẫn theo một đạo sĩ tới.”
Đạo sĩ?
Ánh mắt Từ lão phu nhân sáng lên: “Là người của đạo quan nào?”
Ma ma quản sự nói: “Nói là người của Trường Xuân Quan, đạo sĩ đi đến nhà chính nói chuyện với phu nhân rồi.” Trong nhà này, người tin đạo pháp nhất là lão phu nhân, nếu như có đạo sĩ tới nhà, phu nhân lập tức sẽ dẫn đến phòng lão phu nhân. Lão phu nhân sẽ kêu người chuẩn bị thức ăn chay rồi bàn mấy câu đạo pháp với đạo sĩ.
Đạo sĩ bình thường còn như vậy, lại càng đừng nói đến đạo sĩ của Trường Xuân Quan.
Từ lão phu nhân quả nhiên không vui: “Cẩn thận đi nghe ngóng xem, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Ma ma quản sự đáp một tiếng định lui xuống.
“Không cần nữa,” Từ lão phu nhân nói, “Dìu ta qua đó nghe xem.” Bà ta muốn biết Hàng thị rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.
Trong gian chính Từ gia, Hàng thị nhìn Đinh ma ma mặt không chút máu, trong lòng lập tức trùng xuống. Bà dựa theo lời lão gia nói, đối với Đinh ma ma phạt ít răn nhiều, sau đó phái người theo dõi, tránh cho bứt dây động rừng. Bà biết Đinh ma ma đến Trường Xuân Quan, không ngờ còn dẫn về một vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ này ngay ngắn ngồi ở trên ghế, vẻ siêu thoát trên mặt không khỏi làm lòng người nảy sinh kính sợ.
Hàng thị tiến lên hành lễ, vẫn chưa nói gì, đạo sĩ kia đã quay đầu: “Những năm này thân thể thiện nhân có khỏe không? Tiểu thiện nhân có bình an không?”
Mặt Hàng thị lập tức biến sắc, nhớ lại năm ấy Đình Chi mang thuốc tới cho bà, chính là thuốc để cho cơ thể bà dần dần tốt lên, sinh ra Khải Chi: “Ngài là đạo trưởng của Thiên Sư Đạo, ngài biết đệ đệ Đình Chi của ta?”
Thanh Tiêu đứng lên: “Thiện nhân sinh con ở Trấn Giang, tìm bà mụ hộ sinh ở gần thôn Triệu gia.”
Trái tim Hàng thị đập nhanh lên, cơ hồ không nói ra lời, hồi lâu mới nói: “Đúng thế.”
Thanh Tiêu nói: “Cõ lẽ là sau khi thiện nhân sinh một ngày, bần đạo ngồi thiền ở đạo quan gần thôn Triệu gia, nghe thấy bà mụ dâng hương cầu khấn, bà ta hộ sinh cho hai phu nhân, một người rõ ràng sắp sinh nhưng lại dùng thuốc an thai, một người chưa tới ngày sinh nhưng lại dùng thuốc giục sinh, chính là muốn để cho hai đứa bé đồng thời sinh ra, để trao đổi hai đứa bé. Bà ta vì vậy kiếm được hai mươi lượng bạc, chỉ là trong lòng hổ thẹn. Bà ta là người tin đạo, sợ rằng vì vậy mà tổn hại âm đức, cầu xin Từ Hàng chân nhân tha thứ. Chuyện này qua nhiều năm rồi, bần đạo gặp vị tiên sinh Nguyên Diệu kia, tiên sinh nói đến bệnh của người, bần đạo nghi ngờ là do trong lúc sinh bị cưỡng ép dùng thuốc an thai nên màng ối chịu tổn thương, vì vậy tặng thuốc cho tiên sinh Nguyên Diệu.”
Tiên sinh Nguyên Diệu là pháp danh lúc Hàng Đình Chi học đạo.
Hàng thị cảm thấy bị một tia chớp bổ từ đỉnh đầu xuống, lập tức đâm bị thương đôi mắt của bà, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống.
Trái tim bà cũng bị chia thành hai nửa, lập tức máu tươi đầm đìa.
Là thật.
Nghi ngờ của bà đều là thật.
Đứa trẻ của bà bị hoán đổi, bị đổi mười mấy năm rồi.
Tại sao ông trời lại muốn đối xử với Lang Hoa như vậy, lại muốn làm hại một đứa bé nhỏ nhoi như vậy.