Từ Cẩn Du lên xe ngựa liền lập tức thúc giục người tới Cố gia.
Nàng ta chịu khổ nhiều như vậy mới có thể có được cục diện ngày hôm nay, hy vọng Từ Sĩ Nguyên đừng kéo chân nàng ta, có thể sớm giải quyết Cố Lang Hoa. Chỉ cần Cố Lang Hoa chết, thánh chỉ ban hôn kia đương nhiên sẽ rơi vào trên người nàng ta.
Tiếng bà tử từ bên ngoài truyền tới: “Đại tiểu thư, sắp tới rồi, người có muốn xuống xe không?”
Xuống xe.
Từ Cẩn Du mím mím môi, giống như Đinh ma ma nói, cho dù nàng ta không làm gì, sau khi Cố Lang Hoa thành hôn sẽ tìm tới Từ gia, đây là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó còn có Bùi gia làm chỗ dựa cho Cố Lang Hoa, nàng ta càng không có sức đánh trả. Phụ thân, mẫu thân vốn không thích nàng ta, mà nay lại lúc nào cũng nhắc đến Cố Lang Hoa, nhất định sẽ tin lời Cố Lang Hoa. Bất luận nàng ta cầu khẩn thế nào cũng sẽ trục xuất nàng ta ra khỏi cửa.
Giống như lần này nàng ta đến Bùi gia, mẫu thân không ngại bôi nhọ danh tiếng của nàng ta cũng phải trừng phạt nàng ta. Một khắc bị giam vào trong nhà kia, lòng nàng ta cũng đã lạnh rồi, nàng ta sẽ không chờ đến lúc bị người khác đạp ra ngoài, nàng ta sẽ rời khỏi cái nhà đó. Bây giờ ít nhất nàng ta có thể lợi dụng Từ Sĩ Nguyên, một khi Từ Sĩ Nguyên bị vào đại lao rồi, trong tay nàng ta sẽ không có bất kỳ con cờ nào nữa.
Từ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, nàng ta là tới tìm người thân chứ không phải là muốn lừa dối, Cố gia cao hứng còn không kịp, sẽ không đối phó với nàng ta, cho nên nàng ta có thể yên tâm.
Từ Cẩn Du xách váy đi xuống xe, hạ nhân Cố gia ở cửa lập tức đón.
“Đây là Từ Đại tiểu thư của chúng ta,” Bà tử lập tức nói, “Tới bái kiến Cố lão thái thái.”
Ánh mắt hạ nhân quét một vòng trên người Từ Cẩn Du, trên mặt lộ ra mấy phần do dự, “Từ gia nào? Có bái thiếp không?”
Từ Cẩn Du mím môi, nàng ta bị cấm túc ở phòng, dĩ nhiên là không có bái thiếp chính thức: “Tới bất ngờ, cho nên không chuẩn bị bái thiếp.”
Nói tới chỗ này, mắt nàng ta khẽ nhướng lên, đợi lát nữa từ phòng Cố lão thái thái đi ra, nàng ta sẽ trừng phạt hạ nhân ở cửa thật tốt, cho bọn chúng có mắt mà không tròng, lại dám kiểm tra nàng ta như vậy.
“Tiểu nhân đi bẩm báo.”
Người gác cổng Cố gia chạy vào trong như một làn khói.
Không biết qua bao lâu, Từ Cẩn Du chỉ cảm thấy chân cũng đứng đau mỏi rồi, cả người bị gió rét thổi đến phát cóng, hạ nhân Cố gia mới lững thững đi tới: “Lão thái thái nhà chúng ta mời người vào.”
Từ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, một ma ma quản sự đi tới: “Từ Đại tiểu thư là tới thỉnh an lão thái thái nhà chúng ta sao?”
Từ Cẩn Du gật gật đầu: “Đúng thế.”
Ma ma quản sự nói: “Vậy thì thật là... lão thái thái nhà chúng ta bình thường không tiếp đãi khách, chuyện trong nhà đều giao cho Đại tiểu thư nhà chúng ta xử lý.”
Một cảm giác chua xót lập tức dâng lên trong lồng ngực của Từ Cẩn Du.
Không ngờ Cố Lang Hoa sống ở Cố gia tự tại như vậy. Nàng ta vất vả ở Từ gia như thế nhưng lại không được tôn trọng và tín nhiệm.
Tất cả những thứ này vốn nên thuộc về nàng ta.
Từ Cẩn Du nhìn ma ma quản sự: “Ta có chuyện rất quan trọng, nhất định phải bẩm báo với lão thái thái.”
Ma ma quản sự nói: “Vậy đành mời Đại tiểu thư đến khách sảnh đợi rồi.”
“Để cho ta đợi bên ngoài viện của lão thái thái đi.” Từ Cẩn Du thu hồi sự hung hăng ngang ngược kia, biến thành tính tình ôn thuận mà khôn khéo, nàng ở trong cung thường thường kiên nhẫn chờ đợi Thái hậu như vậy.
“Lão thái thái nhà chúng ta đứng dậy rất chậm.” Ma ma quản sự thấp giọng nhắc nhở.
“Không sao,” Từ Cẩn Du vào giờ phút này chính là một cháu gái đang đợi hầu hạ trưởng bối, “Xin lão thái thái không cần vội.”
Thời gian từng giờ trôi qua, Từ Cẩn Du cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp bị mài cạn sạch.
Trời bắt đầu có tuyết rơi, rơi xuống trước chân nàng ta, nước mũi không khống chế nổi chảy ra ngoài, nước mắt cũng muốn rơi theo xuống,
“Không gấp.”
Ma ma quản sự tới hỏi một lần, Từ Cẩn Du siết chặt khăn tay nói hai chữ.
Cũng chờ cho tới bây giờ rồi, không thể công dã tràng được.
Lại nửa canh giờ trôi qua, nước mắt của Từ Cẩn Du đều bị đông cứng trong mắt, cả người vô cùng đau đớn. Nàng ta đang hoài nghi, Cố lão thái thái bây giờ còn sống hay không...
...
Cố lão thái thái ngồi ở trong phòng uống trà nóng, thỉnh
thoảng bỏ mứt kẹo vào miệng, cả người nhìn hết sức thoải mái.
“Tuyết rơi rồi sao? Không dễ gì, mấy trận tuyết ở kinh thành, đồng ruộng của chúng ta sang năm sẽ thu hoạch tốt hơn. Ngược lại là khổ cho Lang Hoa, trời đông giá rét nấu thuốc không dễ dàng gì.”
Khương ma ma cười nói: “Đại tiểu thư sớm chuẩn bị rồi, nô tỳ nghe nói, năm nay bệnh dịch trong kinh đều ít hơn năm ngoái, hẳn là không bao lâu nữa, thuốc bại liệt kia cũng có thể bỏ đi rồi.
Cố lão thái thái nhìn đèn lồng màu đỏ: “Sắp đến Tết rồi, đón năm mới, Lang Hoa cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Đúng thế, càng đến cuối năm việc lại càng nhiều,” Khương ma ma vừa nói vừa nhìn ra ngoài, “Còn có người đuổi tới cửa tẫn hiếu nữa.”
Cố lão thái thái khẽ mỉm cười: “Không trách Lang Hoa lại để lại việc này cho lão thái bà ta, người như vậy, không cần Lang Hoa nhà chúng ta động một đầu ngón tay.”
“Gọi nó vào đi, tránh cho lão thái bà ta cả ngày ở trong nhà tịch mịch, tìm chút chuyện vui, sống cũng lâu hơn chút.”
Cố lão thái thái đặt chén trà xuống, Từ Cẩn Du này không đáng nhắc tới, điều bà thực sự lo lắng chính là những người Lang Hoa phải đối mặt đó. Có điều với sự thông minh của Lang Hoa, luôn có thể qua được cửa ải này, để cho những kẻ đó tự mang đá đập lên chân mình.
Khương ma ma mở cửa ra, Từ Cẩn Du để cho người dìu lấy thất tha thất thểu đi vào.
Từ Cẩn Du đi tới trước giường của Cố lão thái thái, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Cố lão thái thái vội nói: “Làm cái gì vậy? Mau đứng dậy đi, sao lại hành lễ lớn như thế.”
“Tổ mẫu,” Nước mắt nước mũi Từ Cẩn Du không khống chế được tuôn ra ngoài, “Tổ mẫu, cháu gái đến thỉnh an tổ mẫu đây.”
Từ Cẩn Du nghĩ Cố lão thái thái nghe lời này nhất định sẽ kinh ngạc, nàng cúi đầu xuống, chờ Cố lão thái thái nói chuyện, nhưng trên đỉnh đầu vẫn vô cùng yên tĩnh.
Trong phòng chỉ có tiếng tim đập của nàng ta cùng tiếng hít thở đều đều.
Cuối cùng Khương ma ma không được tự nhiên ho một tiếng: “Đại tiểu thư, lão thái thái nhà chúng ta ngủ rồi.”
Ngủ rồi?
Háo hức chuẩn bị thoáng cái bị người ta tạt nước lạnh, lập tức ngộp đầy lồng ngực, không phun ra được cũng không nuốt trôi được. Nàng ta không thể nhận thua vào lúc này được, nàng ta đã quẳng đi tất cả mới đến chỗ này.
Từ Cẩn Du quỳ lê mấy bước nhào tới giường mềm, ôm lấy chân Cố lão thái thái, khẽ lay lay. Cho đến khi Cố lão thái thái mở mắt, mới tiếp tục nói: “Tổ mẫu, cháu gái đến rồi.”
“Tốt...” Cố lão thái thái hắng hắng giọng, “Mau, phát bao lì xì cho nha đầu này, cuối năm may mắn.”
Trên bầu trời tựa như rớt xuống một tảng đá lớn đập vào Từ Cẩn Du. Nàng ta không dễ dàng gì mới vật lộn ngẩng mặt lên, chẳng lẽ Cố gia lại không nghe được chút tin tức nào, nếu không vì sao nàng ta đã nói vậy rồi, Cố lão thái thái vẫn ra vẻ hoàn toàn không biết như thế.
Hoặc là do Cố Lang Hoa cố ý giấu giếm.
Từ Cẩn Du dùng sức lực toàn thân: “Tổ mẫu, người chưa nghe nói sao? Năm đó con và Lang Hoa bị đổi cho nhau, con mới là cháu gái ruột của người, con mới là Đại tiểu thư của Cố gia.”
Lần này Cố lão thái thái thanh tỉnh lại, cau mày: “Ngươi nói gì? Ngươi là cháu gái ruột của ta? Sao ta không biết còn có một đứa cháu gái như ngươi? Ngươi là nhận nhầm người, hay tìm nhầm chỗ rồi?”
Cố lão thái thái ghét bỏ giật chân ra, Từ Cẩn Du không ngờ lão thái thái nhìn yếu ớt như vậy lại khoẻ đến thế, cả người bị đẩy ra ngã sang một bên.