Dạo Bước Phồn Hoa

Vứt bỏ


trước sau

“Tổ mẫu,” Cẩn Du đau đến nhíu mày, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Đây đều là sự thật, người đừng không tin mà.”

“Đừng gọi ta là tổ mẫu, ta không có cháu gái như ngươi,” Cố lão thái thái nói, “Trưởng tôn của Cố gia chúng ta là Lang Hoa, là Lang Hoa ta tự tay nuôi lớn.”

“Ngươi là cái thứ gì chứ?”

Từ Cẩn Du ngẩn ra tại chỗ, chẳng lẽ nàng ta lớn lên bên cạnh Thái hậu nương nương còn không bằng một Cố Lang Hoa? Lúc nàng ta ở trong cung, bao nhiêu phu nhân, tiểu thư đều hâm mộ nàng ta, đều nói nếu như có một đứa con gái như nàng ta ở bên cạnh, cuộc sống nhất định rất toại nguyện.”

Làm sao nàng ta tìm đến Cố gia, Cố lão thái thái lại nói như vậy.

Cố Lang Hoa gây ra nhiều chuyện như thế cũng không có bao nhiêu danh tiếng ở bên ngoài, nhưng nàng ta là Đại tiểu thư đường đường chính chính, nàng ta có điểm nào không bằng Cố Lang Hoa.

Cố lão thái thái lạnh lùng nói: “Ta sống hơn nửa đời người rồi, phàm là không mặt không mũi đến nhận người thân đều là mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản, ngươi muốn cái gì? Cơm nước hay quần áo?”

Sắc mặt Từ Cẩn Du xanh mét, nàng ta làm sao có thể là tới mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản?

Cố gia lại toàn là một đám người không nói phải trái như vậy, nàng ta lập tức nhớ tới tổ mẫu, tổ mẫu luôn vui vẻ hoà nhã với nàng ta.

Cố lão thái thái này giống như một ác quỷ, ác quỷ thực sự.

Giọng Từ Cẩn Du cũng run rẩy: “Tôn chân nhân của Trường Xuân Quan cũng nói, thân thế của con...”

“Tôn chân nhân là ai? Sao hắn biết thân thế của ngươi? Cái này có liên quan gì đến Cố gia chúng ta?”

Cố lão thái thái nói xong phân phó Khương ma ma: “Kéo nó ra xa một chút, khóc sướt mướt ta nhìn vừa phiền chán vừa xúi quẩy.”

Khương ma ma gọi bà tử tới kéo Từ Cẩn Du, Từ Cẩn Du vừa cảm thấy cánh tay đau xót, người liền bị nâng lên. Bà tử kéo nàng đi mấy bước mới dừng lại, nặng nề ném nàng trên mặt đất.

Từ Cẩn Du khàn khàn nói: “Người có thể sai hạ nhân đến Trường Xuân Quan hỏi thăm, đi hỏi đạo sĩ của Trường Xuân Quan... Con... Con là vì cốt nhục thân tình, không bỏ được người và phụ thân mới lén lút chạy tới đây. Tại sao người lại đối xử với con như thế?”

Tại sao từ lúc Cố Lang Hoa đến kinh thành, tất cả đều thay đổi?

Từ trong cung đến Từ gia, nàng ta cảm thấy không hề sai, Cố Lang Hoa đang lặng lẽ cướp đi tất cả của nàng ta! Nếu như không phải như vậy, nàng ta làm sao lại phải phản kích lại?

Cố Lang Hoa đối phó với Từ Sĩ Nguyên còn không phải là vì muốn trở về Từ gia sao, nàng ta tấn công trước thì có gì sai.

“Nói như vậy ngươi nhất định muốn làm con gái của Cố gia rồi?” Trong ánh mắt Cố lão thái thái lộ ra mấy phần nghiêm nghị, “Ngươi không quản lễ nghĩa một mình đến Bùi gia, lại ở đầu ngõ Bùi gia sai người làm gãy càng xe. Hôm nay trốn người nhà chạy tới nhận thân thích, phẩm hạnh như vậy, nếu như là con gái của Cố gia thì sẽ trực tiếp bị đưa đến am thụ giáo.”

Cố lão thái thái dừng một chút lạnh nhạt nói: “Nếu như nó nguyện ý đi, các ngươi hãy đưa nó đến am ở Trấn Giang đi, đời này đừng ra ngoài gặp người nữa. Lại kêu nó viết phong thư cho Từ gia, nói cho Từ gia biết nó nguyện ở lại trong am của Cố gia, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta không thể làm gì khác được. Nó ở trong am có thể trồng thuốc, dệt vải, làm giày đổi lấy chi phí ăn mặc. Trong tộc chúng ta thu nhận không ít lưu dân, ăn mày, không khác ngươi là mấy.”

Lúc nói chuyện Khương ma ma đã cầm giấy bút tới, mấy bà tử vai u thịt bắp đứng ở trong phòng, dường như chờ nàng ta viết xong sẽ lập tức mang nàng ta đi.

Khương ma ma đi tới, Từ Cẩn Du liền lui về phía sau: “Không, không, không, dựa vào cái gì...” Dựa vào cái gì coi nàng như nữ quyến phạm sai lầm.

Dựa vào cái gì đưa nàng ta đến trong am.

Cố lão thái thái nói: “Nói cho cùng ngươi sống quá thoải mái, nếu như không phải Từ gia dạy dỗ ngươi không nghiêm, ngươi nào dám giấu trưởng bối trong nhà chạy đến trước mặt ta nói xằng nói bậy. Nếu ngươi muốn nhận ta làm tổ mẫu, ta sẽ dạy dỗ ngươi.”

“Không, không.” Lông tơ trên người Từ Cẩn Du dựng đứng hết lên, nàng ta không đi, nàng ta không thể đi, nàng ta muốn về nhà, nàng ta muốn rời khỏi chỗ này.

“Đuổi nó ra
ngoài,” Cố lão thái thái lạnh lùng nói, “Vĩnh viễn không cho nó bước vào cửa Cố gia nửa bước.”

Hai bà tử từng bước một đến gần, Từ Cẩn Du luống cuống tay chân, nàng ta muốn cố gắng giãy giụa, lại bị bà tử đè lại khiến cho không có chút sức nào.

Từ Cẩn Du gào to: “Buông ta ra, buông ta ra...”

Giọng nói càng ngày càng xa.

Cố lão thái thái hài lòng nhắm hai mắt lại: “Bất luận là khi nào, Lang Hoa cũng là trưởng nữ trưởng tôn của Cố gia, ai đổi Lang Hoa đến Cố gia, ta liền dâng ba nén nhang trước mặt kẻ đó, cảm ơn thật tử tế.”

Đây chính là suy nghĩ trong lòng bà.

Từ Cẩn Du bị hạ nhân Cố gia ném ra cửa như một đống đồ bẩn thỉu, sau đó cửa Cố gia nặng nề đóng sầm lại trước mặt nàng ta.

Sắc mặt Từ Cẩn Du hoảng hốt, sợ hãi dần dần bao phủ cả người nàng ta.

Cố gia không cần nàng rồi, Từ gia thì sao? Tổ mẫu biết rồi sẽ như thế nào?

Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, “Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.”

Nói không chừng tổ mẫu và mẫu thân vẫn chưa phát hiện ra nàng ta rời đi, chỉ cần nàng ta an toàn trở về, liền có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì cả. Đến khi ổn định lại, nàng ta lại nghĩ cách, Từ Sĩ Nguyên nhất định sẽ có cách.

...

Trong viện của Từ Sĩ Nguyên

Nha sai Hình bộ lật tung thư phòng lên, bút mực ném đầy đất, tất cả văn thư đều bị thu vào rương, dán giấy niêm phong mang đi.

Triều đình tra gian lận khoa cử rốt cuộc tra đến ông ta rồi.

Chuyện của Minh Tòng Tín vẫn chưa áp chế được.

Từ Sĩ Nguyên nhắm mắt lại, ông ta từng nghĩ đến sẽ có một ngày xảy ra chuyện rồi. Từ gia có thể đối mặt với kết quả như vậy, thắng làm vua thua làm giặc, nếu đi lên con đường này thì hẳn đã có chuẩn bị.

Khiến cho ông ta không ngờ là, công tử vẫn chưa động thủ, trận chiến này còn chưa đánh thật, ông ta đã bị để mắt không buông rồi. Thủ hạ của công tử liên tiếp xảy ra chuyện, đây chính là cơ nghiệp nhiều năm tạo dựng lên, tuyệt đối không thể hủy trong chốc lát.

Từ Sĩ Nguyên đi tới trong góc, phụ tá lập tức tiến lên nói: “Trường Xuân Quan đến Từ gia rồi, Từ Đại tiểu thư cũng đã ngồi xe đến Cố gia, chỉ là không biết Cố gia có nhận hay không...”

“Nhận hay không nhận cũng như nhau.” Từ Sĩ Nguyên lãnh đạm nói.

Ông ta chỉ muốn cho tất cả mọi người đều biết, năm đó Hứa thị quả thật đã làm chuyện hoán đổi, như thế là đủ rồi. Một mình ông ta nói không ai tin, phản ứng của Từ gia và Cố gia đủ để chứng minh tất cả.

Muốn lừa Cố Lang Hoa không dễ, không để cho Từ Cẩn Du xông lên trước, ông ta làm sao có thể an bài sau lưng. Một bước này của ông ta cũng đi đúng rồi, cho đến bây giờ, Cố Lang Hoa không làm gì cả, chỉ là đứng ở một bên xem trò cười của Từ Cẩn Du, chờ tất cả nước chảy thành sông.

Ai không muốn làm rõ thân thế của mình chứ? Nếu không Cố Lang Hoa cũng sẽ không phái người đến Trấn Giang tìm bà mụ năm đó.

Mỗi người chung quy đều có nhược điểm.

Nghĩ tới đây, Từ Sĩ Nguyên không khỏi bật cười, ngẩng đầu đứng tại chỗ, nhìn những người đang bận rộn kia, có loại ý vị nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Cứ để cho bọn chúng ầm ĩ đi, bọn chúng càng ầm ĩ, cuối cùng chẳng qua chỉ là vô ích mà thôi.

Đến khi Bùi Khởi Đường bị bắt, những kẻ đó sẽ trở thành đồng đảng, bọn chúng sẽ trả giá thật lớn cho những việc làm ngày hôm nay.

Không biết Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường đang làm những gì.

Có phải bọn chúng đã biết sắp xảy ra tai hoạ rồi hay không.

...

Hoàng cung.

Hoàng đế tắm gội thay y phục chuẩn bị gặp Tôn chân nhân.

Tôn chân nhân đột nhiên yêu cầu tiến cung, đây là lần đầu tiên, Hoàng đế dự cảm sắp xảy ra chuyện lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện