Hàng thị vội vã chạy tới như vậy, quẳng tất cả ra sau lưng, bà đã không thể đợi thêm nữa.
Qua nhiều năm như vậy rồi.
Bà từ đầu đến cuối không thể ôm con gái ruột của mình vào lòng.
Lần này, bà làm sao có thể lỡ mất nữa.
Hàng thị cố gắng ổn định tâm trạng của mình, khẽ vỗ vỗ bả vai Lang Hoa.
Lang Hoa cảm thấy tay Hàng thị rơi xuống người nàng, giống như một cái lông chim khẽ khàng không để cho người ta phát hiện, dường như rất sợ sẽ doạ nàng. Khi còn bé tổ mẫu từng vỗ ru nàng ngủ như vậy, lúc trời mưa lúc sấm đánh nàng cũng từng muốn chui vào trong ngực Hứa thị, nhưng Hứa thị lại kêu nhũ nương ôm nàng đi.
Sau khi trùng sinh, nàng cảm thấy mình đã không cần một người mẫu thân nữa.
Nhưng bây giờ, Hàng thị đến lại khiến cho nàng trở lại tâm tình ngày bé, trông đợi như vậy.
Hàng thị nhìn Lang Hoa.
Nhìn nàng xuất sắc như vậy, đôi mắt trong suốt sáng ngời như vậy, Cố gia thật sự dưỡng dục Lang Hoa rất tốt. Trong lúc bà không biết, Lang Hoa đã lớn như vậy rồi.
“Ta chỉ nhớ bộ dạng con khi còn nhỏ,” Hàng thị muốn cười, nhưng môi lại không nhịn được mà rũ xuống, không che giấu được kích động và buồn bã ưu tư, “Mặc dù sau này lúc con lớn chút rồi, ở Trấn Giang gặp con mấy lần, nhưng cũng chưa nói với con được mấy câu Hứa thị đã cho người đem con đi rồi.”
Trong lòng Hàng thị tràn đầy tự trách, bây giờ nghĩ lại, Hứa thị là cố ý không để cho mẹ con hai người gặp nhau.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Con cũng không ngờ có một ngày còn có thể nhận lại mẫu thân ruột của mình.” Đáy lòng nàng xoay chuyển giống như sóng to gió lớn, ngăn ở trong lòng nàng, đau đớn chua xót.
Hàng thị hiển nhiên không ngờ Lang Hoa sẽ nói như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ, đưa tay ôm Lang Hoa vào lòng.
Lang Hoa thừa nhận bà là mẫu thân, như vậy đã đủ rồi.
Hàng thị hồi lâu nhẹ nhàng nói, “Lang Hoa, con yên tâm, sau này con muốn ở lại Cố gia thì cứ ở lại Cố gia, ta và phụ thân không cưỡng ép con trở lại. Chúng ta đều biết tình cảm mà Cố gia đối đãi với con, chỉ cần có thể luôn luôn nhìn thấy con, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Bà không thể ép Lang Hoa lựa chọn giữa Cố gia và Từ gia, như vậy sẽ khiến cho Lang Hoa khổ sở.
Bà tình nguyện từ từ, chỉ cần Lang Hoa cảm thấy vui vẻ.
Hàng thị khóc một hồi, mới bình tĩnh lại được, bà còn có chuyện quan trọng chưa hỏi Lang Hoa: “Ta nghe nói Tôn chân nhân của Trường Xuân Quan đó vào cung, mấy ngày nay người của Thị Vệ Ti tìm người khắp nơi ở kinh thành, chuyện này con có biết không? Có liên quan đến con không? Phụ thân con cũng nghe ngóng khắp nơi, ta... thực ra không đợi được, nên qua đây hỏi kết quả.”
Từ gia là phát giác ra điều khác thường, cho nên Hàng thị mới tìm tới nơi này.
Không có gì có thể giấu giếm.
Lang Hoa gật gật đầu: “Hoàng thượng sẽ truyền…” Hai chữ phụ thân cuối cùng không nói ra được, “Từ đại nhân... qua hỏi chuyện con và Từ Cẩn Du, đến lúc đó Từ đại nhân nói thật là được rồi.”
Nhìn Hàng thị mặt đầy ngỡ ngàng, Lang Hoa mím mím môi: “Triều đình đang tìm Hứa thị khắp nơi.”
Hàng thị kinh ngạc: “Hứa thị không phải đã chết rồi sao?”
Lang Hoa lắc đầu: “Hứa thị là được Từ Tam lão gia giấu đi, lần này Từ Tam lão gia là muốn dùng Hứa thị đối phó với Cố gia và Bùi gia.”
“Đúng là tên súc sinh,” Hàng thị không nhịn được nói, “Những năm này, ta và lão gia đều đối đãi với lão Tam như huynh đệ nhà mình, không ngờ hắn lại cùng Hứa thị làm ra loại chuyện này. Lần này nhất định không thể dễ dàng tha cho hắn.”
Nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn chúng.
Oán thù giữa bọn họ đã cách một đời lâu như thế rồi, nên đến lúc cho bọn họ trả nợ rồi.
Nói chuyện hồi lâu, Hàng thị mới bịn rịn không nỡ mà đi.
Lang Hoa đưa Hàng thị xuống xe, thấy Hàng thị đi tới bên cạnh, Lang Hoa nói: “Chờ chuyện này qua rồi, con sẽ đến Từ gia nói chuyện với người.”
Trong mắt Hàng thị lập tức đầy nước mắt, vội vàng gật đầu không ngừng: “Được, ta... làm bánh đậu vàng con thích ăn nhất cho con.”
...
Hoàng đế đã hai ngày không ngủ ngon.
Hiện tại là thái bình thịnh thế ông ta vẫn còn lo lắng như vậy, có thể tưởng tượng được năm đó lúc Thái tổ đột nhiên biết được sấm thư sẽ là tâm tình
thế nào.
“Hoàng thượng, bắt được người rồi.”
Thường An Khang tiến lên bẩm báo: “Thị Vệ Ti truyền tin về, đã dẫn người vào cung rồi.”
Mắt Hoàng đế sáng lên: “Tôn chân nhân quả là tiên nhân, nếu không làm sao biết biết được một người vốn đã chết, nhưng vẫn đang sống yên ổn, là ai thả bà ta từ trong đại lao ra?”
“Là Tả Thừa Ân,” Thường An Khang nói, “Bùi đại nhân và Cố đại nhân cũng đều từng thẩm vấn Tả Thừa Ân, hắn một mực không chịu nói ra sự thật. Cho đến khi người của Thị Vệ Ti đến, nói là lệnh của Hoàng thượng, Tả Thừa Ân mới khai nhận, lúc đó là hắn tự mình thả Hứa thị ra, chỉ vì năm đó Thẩm Xương Cát đã từng nhắn nhủ, Hứa thị rất quan trọng, không thể rơi vào tay người ngoài. Hắn biết Cố đại nhân nhận lấy Hoàng Thành Ti, sợ Hứa thị có chỗ dùng cho Cố đại nhân, dứt khoát làm cho Hứa thị giả chết, đưa Hứa thị ra ngoài.”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Tả Thừa Ân ngược lại rất trung thành với Thẩm Xương Cát.”
“Dẫn bà ta đến Tử Kim Quan.”
Hoàng đế vừa mới dứt lời, chỉ nghe bên ngoài truyền tới một tiếng chuông lanh lảnh, Tôn chân nhân đứng ở bên ngoài nói, “Hoàng thượng, đạo nhân đã tính được, thời cơ đến rồi.”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên.
...
Hứa thị được cung nhân dẫn đi tắm gội sạch sẽ, thay quần áo, sau đó mới đưa đến Tử Kim Quan.
Trong đại điện Tử Kim Quan có mấy người đang đứng, trên thềm ngọc cao bày hai chiếc đệm hương bồ, Hoàng đế và Tôn chân nhân ngồi xếp bằng ở nơi đó.
Hứa thị quỳ xuống, một loại áp lực vô hình truyền tới trước mặt, khiến cho tim bà ta đập nhanh, mồ hôi chảy ra đầy trán.
Hoàng đế từng bước một đi xuống, đến bên cạnh Hứa thị, “Chính là ngươi, có thể biết trước tương lai?”
Âm thanh uy nghiêm vang vọng trong đại điện.
Hứa thị không nhịn được run rẩy, giọng của Từ Sĩ Nguyên vang lên bên tai: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, lời của bà có thể nói thẳng ra rồi, chỉ cần Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa chết, sẽ không có ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”
Đây là cơ hội cuối cùng của bà ta, bà ta trùng sinh lại chính là vì ngày này, lời của bà ta có thể khiến cho nữ nhân kia chết không có chỗ chôn, có thể khiến cho Cẩn Du của bà ta đổi lấy vinh hoa phú quý vô tận, bà ta cũng có thể sống cùng với Từ Sĩ Nguyên.
Nghĩ tới đây, một dòng máu nóng xông lên đầu Hứa thị, sợ hãi đã giảm nhẹ rất nhiều: “Đúng, dân phụ biết được chuyện xảy ra trong tương lai, cũng biết là ai khiến cho triều cục Đại Tề hỗn loạn. Từ lúc dân phụ ở Trấn Giang đã thông qua Vương Nhân Trí mật cáo với đại nhân Thẩm Xương Cát, con của Khánh Vương vẫn còn sống, tương lai hắn sẽ dấy binh mưu phản, khiến cho Đại Tề rơi vào chinh chiến liên miên.”
“Hoá ra là ngươi.” Hoàng đế khẽ cau mày.
Sau trận chiến Trấn Giang, Thẩm Xương Cát bẩm báo với hắn, dư đảng của Khánh Vương đã bị tru diệt. Lúc đó hắn chẳng qua là nửa tin nửa ngờ, bởi vì năm đó hắn tận mắt nhìn thấy phụ tử Khánh Vương bị xử tử, tất cả thi thể sau khi bị chém đều bị thiêu hết, làm sao có thể lọt lưới. Hắn biết những năm nay triều thần có người mượn việc tru diệt phản đảng mà lập công thăng chức, hắn cũng dung túng bọn họ làm như vậy, chính là vì để cho văn võ bá quan người người e ngại, không dám lén lút kết bè kết đảng.
Lẽ nào chuyện này là thật?
Hứa thị nói: “Dân phụ tưởng rằng con trai của Khánh Vương đã chết ở Trấn Giang, thực ra không phải vậy... Hắn bày mưu gạt Thẩm đại nhân, bây giờ đổi thân phận khác... đáng sợ nhất là, hắn lại ở ngay bên cạnh Hoàng thượng, được Hoàng thượng tín nhiệm.”
Hoàng đế nghe lời này không khỏi kinh hãi: “Kẻ ngươi nói là ai?”