Dạo Bước Phồn Hoa

Ta chính là tiên tri


trước sau

Hứa thị ngẩng đầu lên nhấn mạnh từng chữ: “Chính là Bùi Khởi Đường.”

Sắc mặt Hoàng đế lập tức trở nên âm trầm: “Ngươi nói lại xem, là ai?”

Sấm chớp đùng đùng đang ở trước mắt.

Hoàng đế sát khí bức người, mọi người dường như đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Một trận giết hại sắp bắt đầu.

Hứa thị nói: “Bùi Khởi Đường con trai thứ tư của đại nhân Bùi Tư Thông, hắn chính là Tề Đường, con trai Khánh Vương nuôi ở bên ngoài, luôn ẩn náu ở Giang Chiết. Sau khi lừa đại nhân Thẩm Xương Cát, hóa thân thành Bùi Khởi Đường vào kinh làm quan, luôn ở bên cạnh Hoàng thượng, lật án cho Khánh Vương, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, hắn sẽ kéo cờ mưu phản.”

“Hoàng thượng, dân phụ nói câu nào cũng là sự thật, sở dĩ dân phụ phải đổi con gái mình đến Từ gia, chính là biết được Cố gia thông đồng với Khánh Vương, dân phụ là vì để con gái thoát khỏi nguy hiểm, mới không nuôi nó ở Cố gia.”

Mọi việc kiếp trước vạch qua trước mắt Hứa thị: “Một người Hoàng thượng tín nhiệm như vậy, sẽ không biết mục đích của hắn, đương nhiên sẽ không đề phòng hắn, thậm chí sẽ còn để cho hắn quản lý Thị Vệ Ti. Nhưng cứ như vậy, hắn có thể bất tri bất giác mà phát động cung biến. Hắn sẽ thay đổi niên hiệu thành Khang Khánh, lập Cố thị làm hậu, sai người giết tiền Thái tử lưu lạc bên ngoài, giết chết Hoàng nhi duy nhất của Hoàng thượng, tàn sát hết lục cung.”

Sắc mặt Hoàng đế tái xanh, trong mắt hiện đầy tia máu, trên trán nổi gân xanh, cả người tản ra sát khí nồng nặc: “Ngươi là nói, Trẫm sẽ chết ở trong tay hắn.”

Hứa thị dập đầu trên đất: “Hoàng thượng chỉ cần người giết chết con trai của Khánh Vương, có thể vĩnh viễn bảo vệ được xã tắc thiên thu muôn đời.”

Hứa thị vừa dứt lời, Hoàng đế cong môi lên, lộ ra nụ cười âm độc, hắn trước nay không sợ giết người. Người chết ở vụ án Huệ Vương, Khánh Vương nhiều vô kể, chỉ cần ai uy hiếp hoàng quyền của hắn, hắn đều không chút do dự hạ thủ. Đừng nói một Bùi Khởi Đường, cho dù là giết cả nhà Bùi gia, cũng không có gì là không được.

Hoàng đế nhìn về phía Tôn chân nhân: “Lời tiên tri này có thật không?”

Trên mặt Tôn chân nhân đầy vẻ thản nhiên: “Người này chính là người tinh tượng chỉ, còn về lời bà ta có thật hay không, trong lòng Hoàng thượng tự có quyết định.”

Bùi Khởi Đường, từ nhỏ không lớn lên ở Bùi gia, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lần đầu tiên dẫn binh đến Tây Hạ liền lập được kỳ công, dễ dàng giết được Thẩm Xương Cát khinh công rất giỏi, bây giờ lại minh oan sửa án cho Khánh Vương.

Nếu như Bùi Khởi Đường thật sự là con trai của Khánh Vương, tương lai nhất định sẽ giành giang sơn của hắn.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Hoàng đế phân phó thị vệ: “Bao vây Bùi gia và Cố gia…chờ thánh chỉ.”

Hứa thị nắm chặt tay, nụ cười không thể khống chế lan ra trên khoé miệng bà ta, bà ta làm được rồi, bà ta thật sự làm được rồi.

Bà ta giết chết được Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa rồi, đơn giản như vậy, dễ dàng như vậy.

Từ nay về sau, tất cả đều không thay đổi nữa.

“Hoàng thượng, Cố Đại tiểu thư cầm lệnh bài của Từ Ninh Cung tiến cung, Thái hậu nương nương lệnh nữ quan dẫn nàng tới đây, nói muốn gặp Hoàng thượng.” Thường An Khang bước nhanh vào, bẩm báo bên tai Hoàng đế.

Nghe nói như vậy, Hứa thị không tự chủ rùng mình một cái.

Không, bà ta không nên sợ, nên sợ là Cố Lang Hoa.

Hoàng thượng đã tin lời bà ta, cho người bao vây Cố gia, Cố Lang Hoa xuất hiện vào giờ phút này, thứ phải đối mặt là một thế cục khốn đốn.

Hoàng đế nhướng mày lên, không khỏi cười lạnh, Cố thị lại tìm tới cửa vào lúc này, nàng ta cho nơi này là chỗ nào, há là nơi nàng ta muốn đến thì có thể đến sao.

Không phải là mệnh phụ, căn bản không có quyền thỉnh cầu yết kiến, chính là ỷ vào có Thái hậu làm chỗ dựa, mới có thể láo xược như vậy.

Thường An Khang nói tiếp: “Cố thị còn nói, người triều đình mấy ngày nay đang tìm, là nàng ta.”

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Ánh mắt Hoàng đế giống như lưỡi đao sắc bén, Cố thị này, lại dám tới Tử Kim Quan nói ra một câu như vậy.

Cuồng vọng đến thế.

Nàng ta là thật sự biết được nội tình, hay là không biết tự lượng sức.

“Trẫm ngược lại muốn nghe xem, nàng ta tại sao lại nói như vậy.”

...

Bùi gia.

Hạ nhân ở cửa đang nói chuyện trong góc, nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, một đội quan binh chỉnh tề xông vào viện.

Hạ nhân Bùi gia đang định tiến lên hỏi, chỉ thấy cửa bị quan binh đóng lại, võ tướng cầm đầu nói: “Trông coi
tất cả các cửa, một con ruồi cũng không cho phép bay ra ngoài.”

Một tiếng lệnh xuống, quân lính lập tức tản ra tứ phía.

Vốn là Bùi gia yên tĩnh, lập tức giống như nồi nước sôi.

“Không hay rồi, thái phu nhân, phu nhân, quan binh tới rồi, quan binh tới rồi…”

Tiếng bẩm báo không ngừng vang lên.

Bùi thái phu nhân nhìn hạ nhân mặt không chút máu, tay cầm tràng hạt khẽ run, nhưng vẫn bình tĩnh hoà nhã nói: “Không cần lo sợ, kêu nữ quyến đến phòng ta cả đi, bọn họ sẽ không dễ dàng vào nội viện đâu.”

Bùi phu nhân cắn môi, không biết như thế nào cho phải: “Hay là kêu bọn họ châm chước chút, sai quản sự đi hỏi lão gia xem sao.”

“Đừng lo,” Bùi thái phu nhân ổn định ngồi tại chỗ, “Bùi gia chúng ta lập tộc trăm năm, cái gì mưa gió chưa trải qua. Cũng không cần đi tìm phụ tử bọn họ, chắc hẳn bọn họ đã sớm biết được rồi.”

“Tai họa,” Bùi Nhị thái thái lập tức nói, “Bùa bình an của Trường Xuân Quan xảy ra chuyện, ta đã nói... đây không phải là một điềm tốt.”

Quả nhiên liền xảy ra chuyện.

Cuộc hôn nhân này của Bùi gia và Cố gia quả nhiên là xui xẻo.

Bùi Nhị thái thái cảm thấy một ánh mắt mạnh mẽ rơi lên trên người mình, bà ta ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của Bùi thái phu nhân.

Bùi thái phu nhân lạnh nhạt nói: “Bùi gia chúng ta trên dưới một lòng, xảy ra chuyện ai cũng không trốn thoát được, nếu như ai nói nhiều lời, cũng đừng trách Bùi gia sẽ không che chở cho nàng ta nữa.”

Bùi Nhị thái thái rùng mình một cái, ngậm chặt miệng lại.

...

“Sao con còn ở đây.” Bùi Tư Thông nhìn thấy Bùi Khởi Đường ở Trị Phòng, trái tim lập tức trầm xuống. Sáng sớm hôm nay ông ta đã dặn Khởi Đường đừng vào cung, dứt khoát mượn cớ rời khỏi kinh thành, vạn nhất có tin tức gì, cũng có thể tùy cơ ứng biến. Nếu Khởi Đường có bất trắc, ông ta còn mặt mũi nào đi gặp Vương gia.

Ngón tay thon dài mà đều đặn của Bùi Khởi Đường từ từ xoay ly trà trong tay: “Sẽ không có chuyện gì đâu,” Ánh mắt hắn trong suốt, ôn hòa như cũ, “Phụ thân yên tâm.”

Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả.

Tâm tư Hoàng đế khó định, ai có thể bảo đảm lần này bọn họ có thể lui thân an toàn.

Không đợi Bùi Tư Thông nói gì, Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Phụ thân, Lang Hoa vào cung rồi.”

Hắn sẽ càng không rời đi, cho dù trời sập xuống, hắn cũng sẽ là một cây cột trụ dựng bên cạnh nàng, cho dù đi, hắn cũng sẽ mang nàng cùng đi.

Lang Hoa vào cung rồi, hắn sẽ không ngồi yên, hắn đã sớm kêu Trương Đồng đổi ca canh giữ ở Tử Kim Quan.

Hắn cũng biết lần này hung hiểm.

Những năm này Hứa thị âm thầm an bài, mưu đồ rất nhiều chuyện không muốn ai biết.

Bây giờ Hứa thị đi ra, nhất định cũng sẽ làm dậy sóng một phen.

Nhưng mà, Lang Hoa bây giờ cũng không còn là nữ nhân mù không biết gì cả đó nữa, bây giờ mắt nàng sáng ngời, trong lòng thông suốt, nàng chỉ cần đứng trước mặt Hứa thị, Hứa thị sẽ chỉ có một con đường chết.

Mối nợ hai đời, hôm nay nàng sẽ đòi lại cả.

...

Lang Hoa từng bước một đi vào Tử Kim Quan.

Hai đời làm người, cho tới bây giờ tâm tình nàng chưa từng bình tĩnh như vậy.

Lang Hoa tiến lên hành lễ với Hoàng đế.

Hoàng đế trên ngự toạ híp mắt lại: “Cố thị, vì sao ngươi lại muốn tới Tử Kim Quan, thỉnh cầu yết kiến?”

Lang Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười an nhiên: “Bởi vì thần nữ nghe nói, Hoàng thượng đang tìm tiên tri, mà thần nữ chính là tiên tri Hoàng thượng muốn tìm.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện