Hoàng đế hiển nhiên là hứng thú, Thái Y Viện nhắc tới thầy pháp đều là vẻ mặt đầy căm giận, Cố Lang Hoa này nhưng lại bình tĩnh hoà nhã giống như đang nói một chuyện bình thường.
Hoàng đế hỏi: “Ngươi nói cái gì thần thông?”
Lang Hoa nói: “Những thầy pháp kia hàng năm đi lại bên ngoài, truyền tin tức lẫn nhau, cho nên bọn họ tai mắt linh thông, thường xuyên có thể nói ra những lời có thể ứng nghiệm, cũng vì thế, mới có người một lòng tin tưởng bọn họ.”
“Những kẻ ‘thầy bói’ trên phố kia cũng dùng nhiều thủ đoạn như vậy, bọn họ quen chọn mặt gửi lời, biết phải lấy được sự tín nhiệm như thế nào. Trong kinh phát thuốc trừ bệnh đã hơn một tháng rồi, thần nữ biết Hứa thị tất sẽ biết được. Còn về lũ lụt Lưỡng Chiết thần nữ cũng là nghe các hương thân địa phương thảo luận, ruộng nương chính là mạng của bọn họ, cho nên bọn họ hết sức để ý đến khí hậu, có chút phán đoán trước chẳng có gì là lạ. Giao Ly ở Quảng Nam luôn nhiều lần nhòm ngó biên cương, sớm đã không phải là chuyện gì mới mẻ, thần nữ nói ra những lời này, chính là muốn Hứa thị tin, thần nữ chính là tiên tri, buộc bà ta lộ ra chân tướng. Hứa thị vì đạt được mục đích, liền nói ra những lời để đầu độc lòng người như vậy.”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Ngươi tuổi không lớn lắm nhưng lại có tâm tư như thế.”
Lang Hoa nói: “Đó là vì bà ta là Hứa thị, thần nữ quá hiểu tính tình của Hứa thị, những năm này Cố gia chúng thần đều bị bà ta qua mặt, cho tới bây giờ thần nữ mới biết thân thế của mình.”
Sắc mặt Hoàng đế khẽ nguôi giận: “Cũng làm khó cho ngươi rồi, còn nhỏ tuổi đã phải rời xa phụ mẫu, nói như vậy phụ thân thân sinh của ngươi là Từ Tùng Nguyên, khó trách ngươi thông hiểu tiếng Tây Hạ. Phụ thân Từ Tùng Nguyên của ngươi thông hiểu ngôn ngữ sáu nước, bên cạnh Trẫm luôn không thiếu được ông ta.”
Bùi Khởi Đường nhìn người của Trung Thư Xá bên cạnh, tất cả những gì vừa rồi, đều bị ghi chép tại án.
Hoàng thượng đã thừa nhận thân phận của Lang Hoa, sau này đến Từ gia rồi, cho dù là trưởng bối Từ gia cũng không dám nghi ngờ nữa, nghĩ tới đây, khóe miệng Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười.
Hắn từng thấy vẻ mặt Lang Hoa lúc nhắc tới Hàng thị, nếu như có một ngày Lang Hoa muốn nhận lại phụ mẫu, sẽ không gặp phải trở ngại gì.
“Thần nữ còn có một chuyện muốn thỉnh cầu,” Lang Hoa quỳ xuống hành lễ, “Xin Hoàng thượng cho phép thần nữ ở lại Cố gia tiếp tục làm nữ nhi của Cố Thế Hoành. Phụ thân không có con cháu, tổ mẫu lại ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn thần nữ, nếu như thần nữ không thể phụng dưỡng hai vị bề trên thì uổng công làm nhi nữ...”
Nói tới đây Lang Hoa không khỏi chua xót trong lòng.
Kiếp trước kiếp này phụ thân đều không có con, nàng làm sao có thể quay về Từ gia.
Nàng muốn làm nữ nhi của phụ thân, vĩnh viễn là Cố Đại tiểu thư.
Hoàng đế nói: “Ơn sinh thành, ơn dưỡng dục đều không thể phụ lòng, Trẫm sẽ không lệnh Lễ bộ sửa đổi thánh chỉ ban hôn.”
Lang Hoa lập tức tạ ơn.
Hoàng đế phất phất tay: “Đến Từ Ninh Cung thăm Thái hậu đi.”
Lang Hoa lui xuống.
Nội thị bưng ly trà lên, Hoàng đế trầm mặc không nói, cho đến khi Lưu Cảnh Thần trở lại bẩm báo: “Đều an bài xong cả rồi, bây giờ thì xem xem Từ Ninh Cung có hành động gì hay không.”
Thái hậu tai mắt linh thông rất nhanh sẽ nhận được tin tức, Cố Lang Hoa cũng sẽ bẩm báo chuyện vừa xảy ra cho Thái hậu, nếu như Thái hậu muốn bảo vệ Ninh Vương, không đến một nén nhang sẽ cho người đưa tin đến.
Hoặc là lấy cớ Thái hậu bệnh nặng, muốn Ninh Vương qua hầu hạ, hoặc là mời tông thân hoàng thất tới bảo vệ Ninh Vương.
“Vậy cứ chờ xem đi.” Hoàng đế nói.
Xem xem Thái hậu có thật sự đã tâm tàn ý lạnh, không muốn hỏi việc chính sự hay không.
Hoàng đế nhấp một ngụm trà: “Các ngươi cảm thấy lời Cố thị có lý không?”
Vừa rồi từ Trị Phòng trở lại, Lưu Cảnh Thần nghe được một nửa, ông ta cũng có dự liệu, lời nói dối của Hứa thị bị phơi bày, Cố Lang Hoa hẳn sẽ không thừa nhận mình là tiên tri, ông ta chỉ là tò mò Cố thị sẽ biện bạch cho mình như thế nào.
Khiến cho ông ta không ngờ tới là, Cố thị nhanh như vậy liền có thể thoát thân, một nữ tử mười mấy tuổi, lại có tâm tư tinh tế như vậy, phút chốc đã thuyết phục được Hoàng thượng.
Lưu Cảnh Thần nhìn Bùi Khởi Đường một cái.
Bùi Khởi Đường trải qua chuyện hôm nay cũng coi như tẩy sạch hiềm nghi cho mình, ngày sau ở trước mặt Hoàng thượng sẽ tiền đồ vô lượng, hắn hẳn nên hiểu xử lý quan hệ với Cố gia như thế
nào.
Người Hoàng thượng tín nhiệm không nhiều, Bùi gia tính là một trong số đó, Lưu Cảnh Thần cảm thấy cần thiết phải chỉ điểm Bùi Khởi Đường mấy câu.
“Cố thị tuổi còn trẻ đã có thể có sự gan dạ sáng suốt như vậy, có thể thấy Cố Thế Hoành có cách dạy con. Cố gia giỏi đào tạo thám tử, làm việc trước mặt người khác cẩn thận chặt chẽ, cho nên những lời đó của Cố thị, vẫn là phải cẩn thận kiểm chứng...”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường khẽ thẫm lại: “Tướng gia nghi ngờ Cố thị?”
Giọng điệu của Bùi Khởi Đường bất thiện, Lưu Cảnh Thần không khỏi nhíu mày: “Những thứ Cố thị nói kia liên quan đến ôn dịch và chiến sự, một nữ tử ở nhà trong sẽ không dễ dàng biết những tin tức này.”
Bùi Khởi Đường hành lễ với Hoàng đế, “Tướng gia nghi ngờ lời nói của Cố thị, vậy nhất định phải tra cho rõ ràng, có điều không nên tra Cố thị, nên trực tiếp tra vi thần.”
Lưu Cảnh Thần không khỏi kinh ngạc: “Lời này của ngài là ý gì?”
Sắc mặt Hoàng đế cũng bất ngờ.
Bùi Khởi Đường nói: “Cố Thế Hoành vừa mới nhậm chức ở Hoàng Thành Ti, ở trong triều không có căn cơ. Từ Tùng Nguyên đại nhân cũng mới biết nữ nhi ruột lại luôn được nuôi ở Cố gia. Bất luận là Cố gia hay là Từ gia đều không giúp được Cố Đại tiểu thư, chỉ có thần mới có thể nghĩ đủ cách bảo vệ nàng, sống chết lấy lòng nàng. Cho nên bất luận bên cạnh Cố Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, tất nhiên đều có liên quan tới thần. Nếu như nói Cố Đại tiểu thư khiến cho người ta nghi kỵ, thì nhất định là do thần.”
Lưu Cảnh Thần muốn chen vào, Bùi Khởi Đường lại không cho ông ta cơ hội, nói tiếp, “Cố gia phát thuốc ở cửa bắc, ổn định bệnh dịch, bệnh dịch này lúc nào sẽ bình ổn không có ai rõ hơn Cố Đại tiểu thư. Cố gia lại từng là hương thân nổi danh ở Giang Chiết, đương nhiên biết rõ tình hình Giang Chiết, còn về chuyện của Quảng Nam là vi thần nói cho nàng. Trận chiến với Giao Ly năm đó, luôn là nỗi lo lắng của Bùi gia. Chướng dịch ở tây lộ Quảng Nam mọi người đều biết, hàng năm triều đình phải dùng số số lượng lớn sức người và sức của đi cứu trợ thiên tai nhưng đều không có hiệu quả, vi thần thấy tình hình Cố Đại tiểu thư chữa trị ôn dịch ở kinh thành, nên mời Cố Đại tiểu thư tìm giúp cách chữa trị chướng dịch.”
“Lưu tướng nói cũng đúng, một nữ tử ở nhà trong sẽ không dễ dàng biết những tin tức này, nhưng Cố Đại tiểu thư từng đem người đến chiến trường Tây Hạ, phát thuốc chữa trị bệnh dịch ở kinh thành, nàng vốn cũng không phải là một nữ tử bình thường ở trong nhà.”
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần đỏ bừng, giống như bị người ta hung hăng tát một cái. Bùi Khởi Đường này lại không hiểu sự đời như thế, ở trước mặt Hoàng thượng xung đột với ông ta như vậy.
Bùi Khởi Đường khẽ nhấp môi, tròng mắt như mực, khiến cho Lưu Cảnh Thần bỗng cảm thấy rùng mình: “Cố Đại tiểu thư sắp gả vào nhà ta, từ nay về sau, hành vi của nàng càng có liên quan với ta, có điều Lưu tướng yên tâm, sự trung thành của ta đối với Hoàng thượng có nhật nguyệt chứng giám.”
Lưu Cảnh Thần giống như bị nén cục tức ở cổ họng, không nuốt nổi cũng không phun ra được.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Chuyện này đến đây thôi.” Hôm nay hắn đã để cho Thị Vệ Ti bao vây Bùi gia, bây giờ chân tướng rõ ràng, nếu như hắn còn nghi ngờ Bùi gia, khó tránh sẽ khiến cho Bùi gia sinh khúc mắc. Ngày sau ông ta còn phải dùng Bùi gia, cho nên không thể dây dưa quá nhiều trong chuyện này.
Hoàng đế nói, “Chuyện dịch bệnh, Cố gia đã tìm được cách chưa?”
“Vẫn chưa,” Bùi Khởi Đường nói, “Nhưng Cố Đại tiểu thư nguyện ý sai người tới Quảng Nam, trợ giúp triều đình phát thuốc chữa bệnh.”
Điều này khiến cho Hoàng đế hết sức bất ngờ, nhắc tới dịch bệnh ở Quảng Nam, Thái Y Viện tránh còn không kịp, nhưng Cố thị lại nguyện ý sai người đi.