Dạo Bước Phồn Hoa

Truy hỏi


trước sau

Hoàng đế nhắc tới Quảng Nam là cảm thấy đau đầu, Quảng Nam là một nơi hỗn loạn, hàng năm tấu chương tồn đọng hàng chồng dầy, muốn dọn dẹp tây lộ Quảng Nam tuyệt đối không phải là chuyện nhất thời.

Bùi Khởi Đường nói: “Lại vì Cố Đại tiểu thư một lòng chữa bệnh cứu người, Tào Gia cũng muốn xin đi Quảng Nam.”

Lưu Cảnh Thần bên cạnh không khỏi cười lạnh trong lòng.

Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, nơi như tây lộ Quảng Nam Cố Lang Hoa cũng nhúng tay vào.

Bùi gia cũng vậy, luôn nhớ mãi không quên mùi thất bại năm đó, còn muốn tìm lại thể diện ở tây lộ Quảng Nam.

Ánh mắt Lưu Cảnh Thần thẫm lại, nếu như Bùi Khởi Đường đã không biết điều thì cứ để cho hắn chịu khổ một chút: “Những năm này triều đình đưa không ít binh lực vào Quảng Nam, chỉ tiếc hàng năm đều bị bệnh dịch liên lụy, quân đội đóng quân ở địa phương số thì chạy mất, số thì hy sinh, phòng thủ biên cương buông lỏng. Cứ như thế, Giao Ly chỉ cần tới quấy nhiễu biên cương, tất sẽ thắng lợi trở về. Nếu như Cố gia thật sự có thể tìm được cách chữa trị bệnh dịch, trợ giúp triều đình dẹp loạn Giao Ly, ngược lại là một công lớn.”

Hoàng đế vuốt ve ngọc kỳ lân trong tay.

Lưu Cảnh Thần nói tiếp: “Nếu như Tào Gia muốn đi Quảng Nam, không bằng để cho hắn qua đó, cũng coi như đền đáp tấm lòng của Tào Gia.” Tào Gia vốn là một vấn đề khó khăn, nếu như lưu hắn lại triều đình nhậm chức thì không ra thể thống gì, để cho hắn làm quan sợ rằng dẫn tới sự bất mãn của những Ngự sử Ngôn quan kia.

Đi Quảng Nam ngược lại là vẹn cả đôi đường.

Hoàng đế có chút do dự, Tào Gia ở trong đại lao đã mất đi nửa cái mạng, sắp đặt như vậy, Tào Gia có thể còn sống mà đến Quảng Nam nhậm chức hay không? Hắn làm như vậy có dẫn tới sự bất mãn của triều thần hay không?

“Hoàng thượng, vi thần cũng mới nghe được tin tức,” Lưu Cảnh Thần thở dài, “Tào Gia náo loạn đến Trường Xuân Quan, đi thuyết pháp với mấy đạo sĩ đó, xem ra là nghe nói được tin tức gì. Tào Gia thật đáng tiếc... thông minh lại nhạy bén, nếu như khoẻ mạnh nhất định có thể trở thành một Ngự sử tốt.”

Nghe Lưu Cảnh Thần nói vậy, ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, người như Tào Gia quả thật hiếm thấy, chỉ có điều tốt với mình nhưng lại là xấu với người. Đối với Hoàng thượng mà nói, người như vậy ở bên cạnh là một điều phiền phức.

Hoàng đế quả nhiên nhíu mày,

Vẫn không nên để Tào Gia ở kinh thành thì hơn, nếu không động một tí là dâng tấu lên, lỡ mà kéo theo những lão Ngự sử kia nữa...

Hắn ghét nhất là làm chuyện gì cũng bị một đám người chỉ trích.

Dứt khoát tìm một việc làm cho Tào Gia, tốt nhất Tào Gia có thể đưa cả những quan viên được thả từ đại lao Hoàng Thành Ti ra kia đi cùng luôn, đỡ phải nhắc tới vụ án oan mưu phản của Khánh Vương năm đó trước mặt hắn.

Hoàng đế nhìn Bùi Khởi Đường: “Nếu như Tào Gia thật sự muốn đến Quảng Nam, Trẫm đồng ý với ông ta.”

Bùi Khởi Đường khom người: “Vi thần thay Tào Gia tạ ơn.” Tất cả đều thuận lợi hơn hắn tưởng tượng, tất cả đều nhờ Lưu Cảnh Thần ở một bên giúp đỡ.

...

Trong Từ Ninh Cung vô cùng yên tĩnh.

Sau khi Thái hậu nương nương dọn về, từ trên xuống dưới đều cẩn thận hầu hạ, rất sợ bất cứ chuyện gì khiến cho Thái hậu nương nương mất hứng. Thái hậu lớn tuổi rồi, thân thể xương cốt suy cho cùng không được như trước đây nữa, không thể chịu thêm đả kích.

Trình nữ quan hầu hạ Thái hậu dùng canh xong, lúc này mới nói: “Hứa thị bị vào đại lao, Thị Vệ Ti cũng xuất cung đi bắt người rồi, Cố Đại tiểu thư hẳn sẽ rất nhanh tới đây.”

Thái hậu như không nghe được lời Trình nữ quan, chỉ chăm chú xem cuốn sách trên tay,

Trình nữ quan mím mím môi nói tiếp: “Hoàng thượng lệnh cho người của Trung Thư Xá ghi chép lại tất cả chuyện xảy ra hôm nay lên án.”

Thái hậu nói: “Viết những gì? Kêu người đi hỏi xem.”

Trình nữ quan không khỏi vui vẻ, từ sau việc Ninh Vương trúng độc kia, Thái hậu nương nương rất ít để ý chuyện gì như vậy. Người lớn tuổi rồi, chỉ sợ tinh thần bị chút đả kích, sức khoẻ cũng theo đó mà đi xuống.

“Thái hậu nương nương, Cố Đại tiểu thư tới.”

Nội thị đi vào bẩm báo.

Thái hậu
nhìn Trình nữ quan: “Kêu người bưng ít trà qua đây, Ai gia phải nói chuyện với Lang Hoa.”

Thái hậu nương nương nói như vậy chính là muốn bảo bọn họ tránh đi. Mấy ngày nay Thái hậu nương nương ngăn tất cả các ngoại mệnh phụ, nội mệnh phụ bên ngoài, chỉ có Cố Đại tiểu thư vẫn có thể ra vào Từ Ninh Cung, có thể thấy Thái hậu nương nương yêu thích Cố Đại tiểu thư hơn cả.

Lang Hoa đi vào bên trong điện hành lễ với Thái hậu.

“Đứng lên đi,” Thái hậu vẫy vẫy tay, “Ngồi bên cạnh Ai gia.”

Lang Hoa ngồi ở trên ghế gấm.

Thái hậu lại lắc lắc đầu: “Lên giường đi, ở đây không có ai khác, ngươi cũng không cần câu nệ.”

Lang Hoa cởi giày cùng ngồi trên giường với Thái hậu nương nương.

“Chuyện ở Tử Kim Quan Ai gia đã nghe nói rồi,” Thái hậu đưa cuốn sách trong tay cho Lang Hoa, “Không ngờ phụ thân ngươi lại là Từ Tùng Nguyên.”

Lang Hoa nhớ lại tình cảnh sau khi đến kinh thành, lần đầu tiên gặp Từ Tùng Nguyên.

Khi đó nàng chỉ cảm thấy Từ Tùng Nguyên cố chấp lại bảo thủ, người như vậy ít gặp mặt thì tốt hơn. Ai mà ngờ được, Từ Tùng Nguyên lại là phụ thân của nàng.

Lang Hoa nói: “Thần nữ cũng không ngờ sẽ như vậy.”

“Duyên phận giữa người với người, chính là như thế.” Thái hậu nói rồi khẽ mỉm cười, “Chờ ngươi lớn rồi, sẽ thấy càng rõ hơn, có thể nhận lại phụ mẫu ruột của mình cũng là phúc của ngươi.”

Lang Hoa mở cuốn sách trong tay ra xem, nhìn thấy thể chữ thẳng tắp thanh tú bên trong.

Thái hậu nói: “Đây là Khánh Vương vì muốn làm Ai gia vui vẻ, tự tay chép lại, lúc đó nó mới mười hai tuổi, ngươi xem xem chữ của nó khi đó có phải rất đẹp hay không.”

Quyển sách này mặc dù được gìn giữ cẩn thận, nhưng vẫn bị lật đến cũ rồi, hiển nhiên Thái hậu nương nương thường xuyên lấy ra xem.

Thái hậu nhắc đến thân thế của nàng, là đang nói chuyện hôn duyên hoàng gia.

Trái tim Lang Hoa khẽ động, nàng biết có mấy chuyện có thể lừa gạt được Hoàng thượng, nhưng không qua được ánh mắt Thái hậu.

Lang Hoa cung kính đưa sách cho Thái hậu: “Chữ của Khánh Vương gia rất đẹp, có thể thấy đã tốn rất nhiều thời gian.”

Thái hậu bĩu môi: “Cái này thì ngươi sai rồi, nhìn bề ngoài hắn rất cố gắng, thật ra thì lười biếng hơn bất cứ ai. Có một ngày hắn núp ở trong thư phòng đọc từ thoại, suýt nữa thì bị Tiên hoàng phát hiện, may mà Ai gia che giấu cho hắn. Quyển sách này, cũng coi như là có đi có lại!”

Lang Hoa không khỏi bật cười, cho nên Bùi Khởi Đường có chút tính nết chân truyền của Khánh Vương.

Thái hậu hồi lâu thở dài, ánh mắt hơi tản mát, dường như nghĩ tới trước đây: “Năm đó nghe nói nó muốn làm phản, Ai gia từng nghĩ viết phong mật thư cho Hoài Nam Vương, giúp nó khởi sự, chỉ tiếc nó căn bản không định như thế. Những chuyện đó chẳng qua là Hoàng đế muốn xử lý nó mà sắp đặt ra, ai có thể ngờ chứ? Những chứng cứ vu tội nó mưu phản bỗng chốc đều nhô ra, khiến cho Ai gia trở tay không kịp.”

“Hoàng đế cái khác thì không biết nhưng hiểu nhất là lợi dụng quyền hành trong tay.”

Giọng của Thái hậu rất trầm thấp, những lời này chỉ có Lang Hoa mới có thể nghe rõ, Lang Hoa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Lang Hoa thấy được sự tĩnh lặng trong ánh mắt Thái hậu.

Thái hậu nói: “Các ngươi định giấu ta tới khi nào?”

Ánh mắt Lang Hoa không dao động, trong suốt thấy đáy: “Thái hậu nương nương nói gì, Lang Hoa không hiểu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện