Lang Hoa tiến lên đỡ Cố lão thái thái, bà cháu hai người ra khỏi cửa.
Vừa đi tới rừng trúc xanh, Cố lão thái thái dừng bước lại vỗ vỗ tay Lang Hoa: “Đi đi, bên đó nhất định có chuyện cần con giúp đỡ, sớm làm cho sạch sẽ, tránh cho Hứa thị lại gây ra chuyện gì nữa.”
Lang Hoa thưa vâng một tiếng, thật ra thì nàng và Bùi Khởi Đường lén lút gặp nhau, tổ mẫu và phụ thân đều biết chỉ là không nói thẳng ra, bây giờ đã sắp thành hôn rồi, cũng không cần che che giấu giấu nữa.
Cố lão thái thái lại nhớ tới một chuyện: “Con phải nói với lão Tứ Bùi gia, trước khi thành thân một tháng nhất định không thể gặp mặt, đây là quy củ từ trước. Nó hôm nay cũng coi như lễ phép chu toàn, ta mới yên tâm để nó qua đây.”
Lang Hoa không khỏi bật cười, hành động nhỏ này của Bùi Khởi Đường, ngược lại thật sự là có tác dụng. Lang Hoa rất muốn chọc hắn, có điều nghĩ đến hắn ăn mặc chỉnh tề, động tác quy củ, mắt nhìn thẳng, ngay ngắn mà ngồi, dáng vẻ tuyệt đối sẽ không vượt quá lôi trì nửa bước, lại cảm thấy hắn bỏ không ít công phu, cũng coi là không dễ dàng gì.
Lang Hoa đưa Cố lão thái thái về phòng mới ra ngoài.
Tiêu ma ma đã chờ ở đó, thấy Lang Hoa lập tức nói: “Bùi Tứ gia đang đợi người ở thư phòng phía sau.”
Thư phòng nhỏ của Cố gia đã thành nơi cho hai người bọn họ gặp mặt. Khi phụ thân nói muốn chuyển thư phòng tới nơi này, lúc ấy mặt nàng đỏ bừng lên, không dễ gì mới khuyên được phụ thân, đợi đến sau đầu xuân sang năm hãy chuyển. Khi đó nàng gả cho người ta rồi, gian phòng này thật sự là thừa ra.
Lang Hoa vừa vén rèm lên đã có một cánh tay giơ từ trong phòng ra, bắt lấy cổ tay của nàng, sao đó khẽ kéo nàng đi vào phòng.
Lang Hoa không khỏi đỏ mặt, may mà Tiêu ma ma và Hàn Yên ở bên ngoài, không nhìn thấy động tác của Bùi Khởi Đường.
Vào phòng rồi, Bùi Khởi Đường ánh mắt sáng rực nhìn nàng: “Nàng giận à?”
“Có gì mà tức giận, tức... giận cái gì...” Lang Hoa nói tới đây mới nghĩ ra, lẽ nào nàng sẽ bởi vì vừa rồi hắn không để ý đến nàng mà tức giận sao?
“Là thái phu nhân dạy ta,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Hôm nay trước khi ra ngoài, thái phu nhân cố ý dặn dò ta, ở trước mặt tổ mẫu nàng, không thể chỉ nhìn nàng, nếu không sẽ khiến cho tổ mẫu nàng cho là ta là một người không tuân quy củ, như vậy tổ mẫu nàng sẽ không yên tâm. Dẫu sao nàng tuổi tác còn nhỏ, cứ như vậy gả đến nhà chồng sẽ chịu thiệt thòi.”
Hoá ra là chủ ý của Bùi thái phu nhân, không ngờ Bùi Khởi Đường sẽ nghe theo.
Nhìn bộ dạng e lệ rụt rè của Lang Hoa, Bùi Khởi Đường nói: “Lang Hoa, mấy ngày không gặp, nàng có nhớ ta không?”
Đâu ra mà mấy ngày không gặp.
Hắn nói ra lời này mà không có nửa điểm ngại ngùng.
Lang Hoa chỉ cảm thấy gò má nóng lên, không dám nhìn vào mắt Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa không khỏi cảm thán trong lòng, hai đời làm người, nhưng da mặt nàng cũng không dầy bằng Bùi Khởi Đường. Nếu như không phải là tự mình lĩnh hội, nàng làm sao có thể tin, Bùi Khởi Đường kiếp trước khiến cho ai nhìn cũng sợ đó, lại là cái bộ dạng này.
Lang Hoa không khỏi thở dài.
“Đang nghĩ gì thế?” Bùi Khởi Đường hỏi.
Lang Hoa nói một cách tự nhiên: “Kiếp trước, ta nghe được không ít lời đồn đại, nói huynh trước đến giờ không lấy lòng bất cứ ai, trận chiến với Giao Ly đó, Hoài Nam Vương kêu huynh thắng nhỏ thì về, nhưng huynh lại không chịu, mang ba ngàn nhân mã đánh đến khi dồn binh lính Giao Ly đến dưới thành. Lúc Hoài Nam Vương tìm được huynh, người mà huynh dẫn theo đánh trận vô cùng thê thảm, trong tay chỉ còn lại không tới năm trăm người, có điều ngược lại là doạ cho người Giao Ly sợ vỡ mật, hai năm không dám đánh nữa.”
Cho nên Hoài Nam Vương liền nhận Bùi Khởi Đường làm nghĩa tử.
Cho dù là như vậy, mỗi lần gặp phải chiến sự, đôi nghĩa phụ tử này vẫn tranh cãi tối mày tối mặt như cũ. Bùi Khởi Đường giận Hoài Nam Vương đến mức viết tấu chương trí sĩ. Bùi Tư Thông đến Vương phủ khuyên nhủ, thật không dễ gì mới khiến Hoài Nam Vương hết giận.
Có lẽ kiếp này hắn ở gần
nàng, nàng mới thật sự hiểu hắn.
Năm đó có nội tình gì, nàng đều không biết.
Nói cho cùng khi đó bọn họ là hai người dưng không hề quen biết, nàng sống trong bóng tối của nàng, hắn chinh chiến sa trường, sẽ không bận lòng về nhau, cũng sẽ không thích nhau. Mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, không cảm thấy thiếu cái gì cả.
Cho nên đời người thật là kỳ quái.
Thứ khiến cho người ta buồn nhất không phải là mất đi hay là có được, mà là căn bản chưa từng gặp nhau.
Đây chính là kết quả mà Hứa thị mong muốn. Từ lúc bắt đầu liền chặt đứt liên hệ giữa nàng và Bùi Khởi Đường, để cho bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp nhau.
“Lang Hoa,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường sâu lắng, con mắt dường như bỗng chốc càng thêm u tối, “Chờ sau khi thẩm vấn Hứa thị xong, ta sẽ bẩm báo Hoàng thượng, trực tiếp vấn trảm bà ta và Từ Sĩ Nguyên, không cần đợi đến sang năm.”
Lang Hoa nói: “Chỉ sợ Hứa thị không dễ dàng khai nhận như vậy.” Không dễ gì mới sống lại được một đời, Hứa thị sẽ không dễ từ bỏ, nhất là bán đứng Từ Sĩ Nguyên.
Bùi Khởi Đường nói: “Hình bộ đã đến Từ gia đem Từ Cẩn Du vào đại lao,” Ánh mắt của hắn lại thêm sâu lắng mấy phần, “Kiếp trước đã quá xa rồi, có lẽ với nàng mà nói, những thứ kia đều đã trở thành quá khứ, nhưng đối với ta... vĩnh viễn là một nút thắt trong lòng.”
Lang Hoa có chút kinh ngạc, không ngờ động tác của Bùi Khởi Đường sẽ nhanh như vậy.
Nàng tin nếu như không phải Hoàng đế muốn thông qua Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên mà lôi ra Ninh Vương, có lẽ bây giờ Bùi Khởi Đường đã giết chết Hứa thị rồi.
Hắn căm hận như vậy, chính là phát sinh từ hành vi kiếp trước của Hứa thị.
Lang Hoa nói: “Lúc nào thẩm vấn Hứa thị?” Có rất nhiều chuyện nàng vẫn chưa làm rõ, nàng đã biết Hứa thị là trọng sinh mà tới, nhưng không biết tại sao ký ức của Hứa thị lại bất đồng với ký ức của nàng.
Chuyện này trước khi Hứa thị chết, nhất định phải có kết quả.
Bùi Khởi Đường nói: “Hình bộ sắp xếp vào hôm nay.”
Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Muội muốn dẫn Chu Thăng qua nghe xem, nếu như ngục tốt không thẩm vấn ra được sự thật, Chu Thăng còn có thể giúp một tay.” Chu Thăng truyền tin tức ở bên ngoài, đã sớm học được cách phán đoán lời của một người là thật hay giả, cho nên Hứa thị rất khó mà lừa gạt qua cửa trước mặt Chu Thăng.
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, trong ánh mắt tràn đầy nuông chiều: “Ta đi sắp xếp.”
...
Lang Hoa xuống xe ngựa bên ngoài đại lao Hình bộ.
Lập tức có người đi lên dẫn Lang Hoa vào.
Trong đại lao tối đen, Hàn Yên vội vàng tiến lên đỡ Lang Hoa: “Đại tiểu thư cẩn thận.”
Lang Hoa nhớ tới tình cảnh trước khi chết ở kiếp trước, Hàn Yên cũng ở bên cạnh nàng cẩn thận bảo vệ nàng như vậy. Lục gia đột nhiên làm khó dễ, Hàn Yên liều mạng phản kháng, nhưng vẫn không thay đổi được vận mệnh chủ tớ các nàng.
Bây giờ tất cả đều khác, nàng rốt cuộc đã biết là ai hại nàng một đời, cũng muốn đứng ở đây xem kết cục của bọn họ.
Đi vào một căn phòng, Bùi Tiền lập tức tới nói: “Nơi này khả năng hơi tối, chỉ cần người vỗ vỗ tay, ngục tốt sẽ đốt đèn lên.
Nàng ngồi ở trong bóng tối, có thể nhìn thấy thẩm vấn trước mặt, nhưng đám người Hứa thị lại không thấy được nàng.
Lang Hoa nói: “Ta biết rồi.”
Bùi Tiền lúc này mới lui xuống.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Hứa thị bị đẩy tới.