Dạo Bước Phồn Hoa

Giẫm lên vết xe đổ


trước sau

Hứa thị lảo đảo ngã xuống đất, ngẩng đầu lên thấy dụng cụ tra tấn khắp phòng, hai ngục tốt hung thần ác sát đứng ở đó.

Trong phòng đầy mùi máu thịt thối rữa.

Hứa thị không khỏi rùng mình.

Căn phòng như này bà ta không thể quen thuộc hơn nữa, ở trong đại lao Hoàng Thành Ti bà ta đã bị hành hạ sống không bằng chết.

Không ngờ bà ta lại đến đây một lần nữa.

Nhưng ngục tốt không chút do dự trói bà ta vào giá hành hình, cả người bà ta dường như bị treo lên, hai chân lơ lửng không chạm đất.

Không có chỗ dựa, không có đường lui, chính là tình cảnh bây giờ của bà ta.

“Nói đi.” Thư Lệnh Sử của Hình bộ ngồi xuống nhấc bút lên.

Trong lòng Hứa thị lạnh như băng.

Bà ta phải nói gì chứ? Nói bà ta sống lại một đời, cho nên mới làm ra những chuyện này, đổi lấy chỉ là một trận hình phạt, rõ ràng bọn họ sẽ không tin, vẫn còn muốn bà ta nói thật.

“Chét”, một cái roi da quất tới, Hứa thị lập tức cảm thấy trên người đau rát.

Ngục tốt quen hành hạ người, hắn biết làm sao mới có thể làm cho người ta đau đớn khó chịu, nhưng sẽ không chết ở đây.

“Nói về Từ Sĩ Nguyên xem,” Thư Lệnh Sử đột nhiên nói, “Ngươi và hắn quen biết thế nào, tại sao hắn lại cứu ngươi từ trong đại lao Hoàng Thành Ti ra ngoài.”

Hứa thị mím mím môi không chịu nói, roi da của ngục tốt tiếp tục quất tới, máu tươi tung tóe, bắn vào từng xó xỉnh của phòng giam, chảy trên má ngục tốt.

Roi một khi đã thấy máu, sẽ càng hưng phấn, ngục tốt làm sao cũng không dừng tay được.

Hứa thị cuối cùng bất tỉnh.

Có điều tất cả vừa rồi mới là bắt đầu, một chậu nước đá lập tức hắt qua, xối ướt đẫm cả người bà ta, Hứa thị bị buộc phải mở mắt.

“Nói, hắn tại sao lại cứu ngươi?”

Từ Sĩ Nguyên tại sao phải cứu bà ta.

Hứa thị khó khăn ngẩng đầu lên, bà ta cho là Từ Sĩ Nguyên thích bà ta, kiếp trước là như vậy, kiếp này là như vậy. Kiếp trước Từ Sĩ Nguyên không tiếp nhận bà ta và Cẩn Du là bởi vì bà ta đối với Từ Sĩ Nguyên mà nói là một gánh nặng. Kiếp này bà ta vốn định trả thù Từ Sĩ Nguyên, nhưng khi nghe được lời nói dịu dàng kia của Từ Sĩ Nguyên, lại không khỏi động tâm, một lần nữa giơ tay giúp hắn. Chẳng những giúp hắn thi đậu khoa cử, còn chỉ điểm con đường làm qua cho hắn, để cho hắn từ xuất thân hạng ba của kiếp trước biến thành xuất thân hạng hai của kiếp này. Hắn trực tiếp đến Chân Định nhậm chức, so với kiếp trước mãi mới có một kết quả tốt, sớm hơn được ba năm.

Bà ta không quên được ánh mắt phát sáng của Từ Sĩ Nguyên lúc nhìn bà ta, bà ta cảm thấy nhất định mình sẽ được đền bù ước nguyện.

Bởi vì kiếp này bà ta không thế nữa, bà ta có lòng tin có thể giữ được nam nhân này, khiến cho hắn không thể rời bỏ bà ta, như vậy hắn liền có thể lấy bà ta về nhà.

Nhưng bà ta không ngờ Cố Lang Hoa bỗng nhiên trở nên thông minh, trù tính hãm hại bà ta khiến cho bà ta phải vào đại lao Hoàng Thành Ti.

Bắt đầu từ lúc đó, tất cả đều thay đổi.

Lần này, Từ Sĩ Nguyên bị Cố Lang Hoa đẩy vào bước đường cùng, mới không thể không lợi dụng bà ta, nói ra bí mật bà ta trọng sinh lại. Hơn nữa còn vạch trần thân thế của Cẩn Du trước mặt người khác. Tất cả những gì mà bà ta khổ tâm an bài đều dã tràng xe cát.

Tất cả những thứ này có thể trách ai được? Trách Từ Sĩ Nguyên hay là Cố Lang Hoa.

Đều là lỗi của Cố Lang Hoa.

Hứa thị khó khăn mở miệng: “Ông chỉ đang lợi dụng ta, bởi vì Cố Lang Hoa đối phó với ông, cho nên ông mới muốn lợi dụng ta... chỉ vì ta... hiểu rõ Cố gia và Cố Lang Hoa nhất.”

Que hàn nung đỏ chợt hiện lên trước mắt Hứa thị, mắt thấy que hàn kia sắp ủi lên người mình, không biết từ lúc nào có người lặng lẽ tới nói mấy câu bên tai ngục tốt, ngục tốt mới bỏ que hàn xuống.

Ánh mắt Hứa thị rơi vào trên người người kia.

Người kia nhìn vô cùng bình thường, ngũ quan phổ thông, dường như cho dù có nhìn một cái cũng rất nhanh sẽ quên hắn, vừa rồi hắn đứng ở trong bóng tối, Hứa thị cũng không để ý.

Người này tay cầm quyền binh, tin bà ta hay là không tin bà ta, hoàn toàn do hắn quyết định.

Ngục tốt buông que hàn xuống, cầm một bát nước đưa đến miệng Hứa thị.

Hứa thị đang cảm thấy cổ họng đau rát, lập tức uống từng ngụm từng ngụm vào.

Cho tới bây giờ bà ta chưa từng cảm thấy nước nào uống ngon như thế, ngọt như thế, bà ta thậm chí bắt đầu cảm kích người kia, trong phòng giam này, chỉ có người này đối với bà ta là lộ ra chút ôn hoà tín nhiệm.

Thư Lệnh Sử hỏi tiếp: “Ai là công tử? Ngươi
và Từ Sĩ Nguyên đang phục vụ cho ai?”

Hứa thị bắt đầu lắc đầu: “Ta không biết... không biết công tử là ai.” Bà ta không thể nói, Từ Sĩ Nguyên nói với bà ta, bà ta tuyệt đối không thể nói ra công tử là ai.

Bởi vì nói ra công tử, bà ta cũng khó thoát tai kiếp, tất cả mọi người đều sẽ chết, bà ta, Cẩn Du, Từ Sĩ Nguyên tất cả đều phải chết theo.

Bà ta đã từng thấy tình hình án Khánh Vương mưu phản, bà ta làm sao có thể giẫm lên vết xe đổ.

Hứa thị vừa dứt lời, lập tức cảm thấy nóng bỏng, sau đó là đau đớn vô hạn, que hàn kia đã ủi vào da thịt bà ta, in vào xương cốt bà ta.

Hắn rốt cuộc là ai? Hứa thị mòn mắt nhìn vào bóng tối, mong người kia một lần nữa đi ra ngoài.

“Ngươi cần gì phải như thế?” Thư Lệnh Sử nói, “Đã đến bước này rồi, không nói thì có thể thế nào, tại sao phải chịu đau đớn như thế, ngươi là vì ai? Ai có thể đến cứu ngươi.”

Môi Hứa thị run rẩy.

“Từ Sĩ Nguyên nói, tất cả những thứ này đều là chịu sự chỉ đạo của ngươi, ngươi nói mình là tiên tri, hắn mới cúi đầu nghe theo ngươi, mới nghĩ đủ cách cứu ngươi. Năm đó hắn có tư tình với ngươi cũng là bị ngươi mê hoặc.”

Lời nói của Thư Lệnh Sử giống như cây đao vậy, đâm vào trái tim Hứa thị.

Hứa thị lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Từ Sĩ Nguyên sẽ không đối với bà ta như vậy, bọn họ đã nói sẽ đồng cam cộng khổ rồi, vạn nhất bị bắt thì phải ngậm miệng không nói.

Người trong bóng tối lần nữa đi ra ngoài, ngước mắt nhìn Hứa thị: “Ngươi phải nghĩ cho con gái mình một chút, nàng ta sẽ làm như thế nào? Có phải là sẽ bị đưa đến Giáo Phường, từ đây bị quan thượng khinh rẻ hay không.”

Hứa thị rùng mình một cái, nếu như nói Thư Lệnh Sử đang doạ bà ta, vậy thì người này nói nhất định là nói thật. Bà ta biết thẩm vấn trong đại lao, một người đe dọa phạm nhân, một người khác nắm đại cuộc trong tay, người tướng mạo tầm thường này, hiển nhiên nắm trong tay toàn bộ thế cục.

“Không liên quan đến nó,” Hứa thị cố hết sức nhìn người kia, “Không liên quan đến con gái ta, nó... không biết gì cả.”

“Vậy thì có ích gì, nhiều gia quyến nhà phạm quan như vậy, đều biết những phạm quan kia làm gì sao? Bọn họ có người đến chết cũng không biết là vì sao.”

Lời này vô cùng tha thiết, Hứa thị không biết vì sao lại tin: “Không, không, nó là Từ Đại tiểu thư, làm sao có thể đến Giáo Phường, không... sẽ không đâu.”

“Nàng ta đã không phải là Từ Đại tiểu thư nữa rồi,” Thư Lệnh Sử nói, “Đưa Từ Cẩn Du qua đây.”

Người nọ vừa dứt lời, lại một loạt tiếng bước chân truyền đến, xen lẫn tiếng gào thét của nữ tử: “Buông ta ra, buông ta ra... sao các ngươi dám...”

Cửa lao mở ra, nữ tử đó bị đẩy vào.

Hứa thị nhìn sang, kinh ngạc kêu lên: “Cẩn Du.”

Từ Cẩn Du mặt đầy kinh hoảng, nàng ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày vào đại lao, nàng ta là tiểu thư nhà quan lại, là tâm phúc bên cạnh Thái hậu. Cho dù là những nội thị và cung nhân kia đều phải đối xử tôn kính và khách khí với nàng ta, những sai dịch kia làm sao có thể đối với nàng ta như vậy.

Phụ thân và mẫu thân lại trơ mắt nhìn người của nha môn đưa nàng ta đi.

Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, trên cổ có một vết máu, đó là do nàng ta dùng kéo vạch qua, cây kéo sắc bén làm rách da thịt nàng ta, nhưng nàng ta lại không có dũng khí tiếp tục đâm xuống.

Nàng ta vẫn không muốn chết.

Nàng ta cũng không thể chết.

“Cẩn Du, là con sao?”

Giọng nói mơ hồ của Hứa thị truyền tới, Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn bà bị trói trên giá hành hình, trên quần áo của người đàn bà đó đầy máu tươi, nhìn giống như ác quỷ trong địa ngục vậy.

“Bà... bà là ai?” Giọng Từ Cẩn Du run rẩy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện