Dạo Bước Phồn Hoa

Đơn giản thô bạo


trước sau

Ninh Vương giống như một cá con chạch, vừa xoay người một cái đã không thấy đâu nữa.

Dương Thác không ngờ chuyện này lại khó làm như vậy, Ninh Vương ầm ĩ như thế sẽ kinh động càng ngày càng nhiều người. Dòng họ hoàng thất ghét nhất là những thứ này, chỉ sợ hắn còn chưa đưa Ninh Vương vào đại lao đã có người tố cáo đến chỗ Hoàng thượng rồi.

Tú Quận vương lạnh lùng nhìn Dương Thác: “Dương đại nhân thường ngày làm việc thế nào, một Quận vương nhàn tản như ta không quản, nhưng hôm nay nếu như đối với dòng họ hoàng thất như thế, thì phải nói cho ra lẽ với ta.”

Dương Thác nói: “Quận vương gia yên tâm, vừa rồi chỉ là xảy ra chút bất ngờ, ty chức trở về sẽ nhận tội với Hoàng thượng, đợi lát nữa chúng ta sẽ nghĩ cách mời Ninh Vương gia ra ngoài.

Tú Quận vương sa sầm mặt xuống: “Nếu như Dương đại nhân không làm tốt những chuyện này, Đại Tề chúng ta còn có người khác có thể làm.”

Tú Quận vương nói xong đi đến mặt đá bên cạnh ngồi xuống: “Bản Quận vương sẽ ở chỗ này chờ, xem xem Dương đại nhân còn có thể dùng thủ đoạn gì.”

Dương Thác chỉ đành khom người hành lễ với Tú Quận vương, sau đó dẫn người vào xem tình hình của Ninh Vương. Thị vệ chỉ cái tủ hoa lê bên cạnh: “Vương gia trốn vào đó rồi.”

Trong lòng Dương Thác cười khổ, đã sớm nghe nói Ninh Vương gia chỉ cần phát bệnh điên sẽ khiến cho người ta bó tay hết cách, hôm nay xem ra lời này không sai rồi.

“Đại nhân, Bùi Khởi Đường Bùi đại nhân đến rồi, hỏi ngài bên này có thuận lợi không.” Thị vệ thấp giọng bẩm báo.

Dương Thác nhíu mày, nói thật ra hắn không thích Bùi Khởi Đường. Mặc dù cùng là con em thế gia nhưng Bùi Khởi Đường này không đi cùng một con đường với hắn, từ nhỏ hắn đã quy củ bước từng bước vững chắc một mới đi đến như bây giờ. Tên Bùi Khởi Đường này thì sao, làm xằng làm bậy bên ngoài, dựa vào công trạng một bước lên trời, trước giờ làm việc đều không có quy củ. Trước đó vài ngày lại dám làm nghịch ý Hoàng thượng, nếu không phải làm tốt vụ án Triệu thị, bây giờ chỉ sợ đã sớm vào đại lao rồi.

Dương gia trải qua những năm sóng gió này, chỉ cầu một chữ yên ổn, người như Bùi Khởi Đường, sợ rằng sẽ sóng gió không ngừng bên cạnh, thế nào cũng gây ra một đống phiền toái, hắn nên cách Bùi Khởi Đường càng xa càng tốt.

Dương Thác sửa sang lại cổ áo, đang định phân phó người ngăn Bùi Khởi Đường lại.

“Sao Quận vương gia ngài lại ngồi dưới đất.” Giọng của Bùi Khởi Đường từ ngoài cửa sổ truyền tới.

Trên mặt Dương Thác kinh ngạc, hôm nay thật là náo nhiệt, nên tới hay không nên tới đều tới cả.

Tú Quận vương quay đầu, chỉ thấy Bùi Khởi Đường mặc quan phục màu hải đường đứng ở đó, đi sau hắn có hai thị vệ. Hai người kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mặt không biểu cảm đứng đó, giống như hai bức tượng điêu khắc, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát ra khí thế lẫm liệt.

Bùi Khởi Đường hành lễ với Tú Quận vương, thoải mái ngồi xuống, “Ty chức là tới xem xem nơi này tiến triển như thế nào rồi, Hình bộ đã bắt đầu thẩm vấn người của Phủ Ninh Vương, Hoàng thượng thúc giục gấp, thời gian không đợi người.”

Ý nói, Thị Vệ Ti hẳn đã sớm nên đưa Ninh Vương đến đại lao.

Tú Quận vương nhíu mày: “Vốn là chỉ nói đưa người đi chờ xét xử, nhưng không ngờ thiếu chút nữa giết chết người ở chỗ này, các ngươi đang giở trò gì hả?”

Tiếng bước chân truyền tới, Dương Thác đi ra khỏi phòng, Bùi Khởi Đường nhìn một cái, chỉ thấy trên mặt Dương Thác mây đen giăng đầy, hết đường xoay sở, hiển nhiên chưa giải quyết được Ninh Vương.

“Làm sao có thể,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Ai không biết Dương đại nhân của Thị Vệ Ti làm việc thỏa đáng nhất.”

“Thỏa đáng?” Tú Quận vương giọng mỉa mai nói, “Hắn đã khai đao trên người Ninh Vương rồi, trên người Ninh Vương máu me đầm đìa, ta là tận mắt nhìn thấy.”

Dương Thác mím môi đứng ở đó, Bùi Khởi Đường không khỏi cảm thấy buồn cười. Dương gia nhiều năm như vậy, con em không dễ gì mới nuôi ra được một người thăng tiến, nhưng không ngờ tính tình quy củ như vậy, vừa mới thăng chức lên làm Chỉ huy phó đã gặm phải một cục xương như thế, quả thật cũng khó cho hắn.

“Nói như vậy, hẳn nên mời lang trung tới khám cho Ninh Vương gia.”

Bùi Khởi Đường vừa dứt lời, ánh mắt Dương Thác cũng sáng lên. Đúng vậy, hắn làm sao không nghĩ tới, Ninh Vương ở dưới gầm giường không ăn không uống một ngày, hẳn nên mời một lang trung tới khám cho Ninh Vương gia, cứ như vậy bất kể lăn qua lăn lại trong phòng thế nào, Tú Quận vương đều không cách nào nghi ngờ.

Dương Thác nói: “Ta sẽ sai người đi mời Thái y tới.”

Tú Quận vương muốn nói, nhưng Bùi Khởi Đường lại đưa
một ly trà qua, chén trà lộ ra một kẽ hở, mùi bích loa xuân lập tức bay ra.

“Bích loa xuân thượng hạng,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Ở thời tiết này không thấy nhiều, Quận vương gia nếm xem, ta cũng mới có được từ chỗ Hoàng thượng. Hoàng thượng biết Quận vương gia khổ cực, cũng chuẩn bị cho Quận vương gia hai hộp.”

Ánh mắt Tú Quận vương chợt lóe, nói cách khác Bùi Khởi Đường tới nơi này là ý của Hoàng thượng.

Đang suy nghĩ, người của Thị Vệ Ti đã chạy đi mời Thái y.

Thời gian một chung trà, Thái y thở hổn hển chạy tới.

Thái y vội vội vàng vàng hành lễ với Tú Quận vương, rồi lập tức đi vào trong phòng.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu to của Ninh Vương.

Sắc mặt Tú Quận vương âm u.

Bùi Khởi Đường trấn an Tú Quận vương: “Ngài cũng đừng lo, ngự y là chữa bệnh cho Ninh Vương, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Bùi Khởi Đường nói xong, đứng lên đi tới căn phòng kia, nhưng bị thị vệ ở cửa ngăn lại.

“Ta là tới giúp đỡ.” Bùi Khởi Đường nói rồi nhấc chân đi vào.

Trong phòng loạn hết lên, Ninh Vương liều mạng vung hai tay, thị vệ hiển nhiên có vẻ chú ý, không dám dùng quá nhiều sức.

Dương Thác có chút mờ mịt không biết làm sao, không ngờ Bùi Khởi Đường cứ vậy tiến thẳng vào cửa.

Bùi Khởi Đường nhìn Ninh Vương, hơi nhếch môi lên, cũng khó trách Dương Thác sẽ bị khó khăn, kịch này Ninh Vương diễn quá tốt.

Ninh Vương luôn ra vẻ hài tử vô tội, bởi vì sợ không thể không diễn cho xuất thần, cắn người, đánh người, gào thét...

Bùi Khởi Đường khẽ nhướng mày, trong mắt lập tức thêm mấy phần lo lắng: “Các ngươi như vậy sẽ làm bị thương Vương gia.” Nói rồi nhấc chân lên đi tới phía Ninh Vương.

Dương Thác đang định tiến lên ngăn cản, nhưng thấy Bùi Khởi Đường đá một cước tới, mạnh mẽ đá vào thắt lưng Ninh Vương.

Ninh Vương khó chịu rên rỉ một tiếng, xanh cả mặt, toàn thân co rụt lại, tay chân đều mềm xuống, giống như không có sức lực.

Bùi Khởi Đường là người lăn lộn trong quân đội, đương nhiên biết nên đánh người thế nào.

Chỉ là không ngờ sẽ dùng ở trên người Ninh Vương.

Dương Thác trợn tròn mắt.

Thế này cũng được? Đơn giản lại thô bạo, có điều hiển nhiên... vô cùng hữu hiệu.

Bùi Khởi Đường không có bất kỳ dặn dò gì, cũng không làm việc dựa theo quy củ, chỉ mạnh mẽ ra tay như vậy...

Dương Thác không nhịn được muốn hoan hô Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường nói: “Dương đại nhân, kêu Thái y băng kỹ vết thương cho Vương gia, sau đó đưa đến đại lao Hình bộ đi!”

Bùi Khởi Đường đã ra mặt, chắc hẳn nhất định có thể dẹp yên Tú Quận vương bên ngoài.

Kế hiện tại, chính là dựa theo ý Bùi Khởi Đường, như vậy tất cả đều sẽ thỏa đáng.

“Đa tạ.” Dương Thác lập tức nói, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, hắn giằng co nửa ngày, cuối cùng còn phải cần Bùi Khởi Đường giúp đỡ.

“Dương đại nhân khách khí rồi,” Bùi Khởi Đường nói, “Có chuyện ta cũng muốn Dương đại nhân giúp đỡ.”

Ân huệ vừa tặng ra, trong nháy mắt đã muốn lấy lại.

Dương Thác có chút không quá thích ứng được với cách làm việc của Bùi Khởi Đường.

“Bùi đại nhân mời nói.” Trong lòng Dương Thác không khỏi thấp thỏm, hắn đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ của Thị Vệ Ti, sợ nhất có dính líu gì với người ngoài, hắn thật sự sợ Bùi Khởi Đường sẽ nói ra yêu cầu gì khiến cho hắn khó xử.

“Ta sắp thành thân rồi,” Bùi Khởi Đường nói, “Muốn mời Dương lão phu nhân làm người toàn phúc, không biết Dương đại nhân có thể giúp ta chuyện này hay không.”

Dương Thác nửa ngày vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Người toàn phúc?

Chỉ như thế?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện