Dương Thác theo bản năng nuốt nuốt nước bọt.
Hắn luôn cảm thấy lời này của Bùi Khởi Đường không thật, có phải là đang tính kế hắn không.
Dương Thác há miệng.
Bùi Khởi Đường nói: “Dương lão phu nhân làm người toàn phúc mười mấy lần, hiếm có là mười mấy cặp phu thê đều có thể hoà thuận lâu dài.”
Dương Thác gật gật đầu, đó đúng là thật, bọn họ giống như là hưởng được phúc khí của tổ phụ mẫu, cho nên hàng năm đều sẽ đưa một phần lễ vật cho tổ mẫu.
Tổ phụ, tổ mẫu dưỡng dục nhiều hài tử như vậy, mặc dù không có mấy người vào quan trường, nhưng may mà trong nhà luôn hạnh phúc bình an. Danh tiếng này dần dần truyền đi, rất nhiều người trong nhà kết hôn đều muốn nhờ tổ mẫu đi giúp đỡ. Cũng bởi vì như vậy, tổ phụ sợ tổ mẫu quá mức vất vả, từ đó về sau bất luận nhà ai mời làm người toàn phúc đều không chịu đáp ứng.
Dương Thác ngước mắt lên: “Cũng không phải không được, nhưng ngươi có biết không, mời tổ mẫu ta đều là nhà gái, hơn nữa tổ mẫu ta làm người toàn phúc, nữ tử vào nhà phu gia đều có thể nắm nội trợ.” Phải biết tổ mẫu ở Dương gia nói một là một, tổ phụ từ trước đến giờ có tiếng sợ vợ.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Ta biết, cho nên Cố gia sẽ đến tìm Dương gia, đến lúc đó rồi xin Dương huynh nhờ lão phu nhân giúp cho.”
Dương Thác không khỏi kinh ngạc, nào có như vậy, chính thê còn chưa vào cửa đã đồng ý bị áp chế. Đầu Bùi Khởi Đường có phải bị hỏng rồi hay không.
Dương Thác nói: “Có phải là... Cố gia yêu cầu không?”
Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu: “Cố gia không nhờ chúng ta nói, đều là ta suy đoán. Người quen biết ở kinh thành của Cố gia không nhiều. Ta biết tổ tịch của Dương gia cũng từng ở Giang Chiết, Dương lão phu nhân từng gặp Cố lão phu nhân, ta nghĩ Cố gia hẳn sẽ đến mời Dương lão phu nhân. Cố gia cũng không phải là người mê tín, nhưng nếu như Dương lão phu nhân bằng lòng, Cố gia cũng không cần tìm người khác nữa.”
Dương Thác do dự: “Nếu như Cố gia không đến tìm ta...”
Bùi Khởi Đường vỗ vỗ vai Dương Thác: “Vậy chuyện này coi như cho qua.”
Dương Thác không khỏi sờ sờ đầu, nói như vậy, hắn phải cảm tạ Cố gia. Nếu như không phải là Cố gia muốn mời tổ mẫu làm người toàn phúc, chuyện của hắn lần này không thể thuận lợi như vậy: “Nếu Cố gia tới, ta sẽ thuyết phục tổ mẫu đồng ý.”
Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười.
Dương Thác ôm quyền hành lễ với Bùi Khởi Đường. Trước đó bọn họ còn đang nghị luận, rốt cuộc Ninh Vương là giả ngu, hay Bùi Khởi Đường là con của Khánh Vương.
Bây giờ xem ra, Ninh Vương bên này hỏng bét loạn lên rồi, khiến hắn nhức đầu.
Bên Bùi Khởi Đường một lòng nghĩ cho người bên cạnh, lại vô cùng thông minh.
Nếu trong hai người có một người phải chết, vậy hắn vẫn tin Ninh Vương là giả ngu đi.
...
Hình bộ được yêu cầu kết án nội trong hai tháng.
Thị lang Hình bộ nghĩ mãi không ra, Từ Sĩ Nguyên có thể định tội, Hứa thị có thể định tội, Minh Tòng Tín đó mặc dù không chịu khai nhận, nhưng chứng cứ xác thật cũng không cho hắn chối cãi nữa, chỉ có Ninh Vương không biết nên xử trí như thế nào.
“Hoàng thượng nói rồi, nên thẩm vấn thì phải thẩm vấn, Phủ Ninh Vương nhiều người như vậy, kêu ngươi thẩm vấn một vòng, thời gian cũng không còn nhiều lắm.”
Thị lang Hình bộ gật gật đầu, Thượng thư đại nhân ném củ khoai lang nóng bỏng tay cho ông ta, ông ta cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Phải thẩm vấn thế nào?” Trong lòng Thị lang Hình bộ không có chủ kiến gì.
Thuộc hạ bên cạnh lập tức sáp tới gần: “Đương nhiên phải dùng trọng hình, nếu không không thể lắng lại sự tức giận của Hoàng thượng. Ngài còn nhớ Thẩm Xương Cát hay không, bất kể là vụ án gì, trước hết cứ sai người lột một lớp da, Hoàng thượng xem cao hứng rồi, cũng sẽ không quan tâm rốt cuộc là kết quả gì.”
Thị lang Hình bộ cảm thấy có lý.
Quản sự Phủ Ninh Vương bị trói lên giá hành hình, Ninh Vương cũng bị mang tới.
Thị lang Hình bộ thấy Ninh Vương tóc tai rối bời, mặt đầy kinh hoảng, không khỏi lắc đầu. Đây cũng coi là dòng dõi thiên hoàng, sao lại luân lạc tới tình cảnh như vậy.
Trong hình thất vang lên tiếng roi da, phòng đối diện với hình thất, Hoàng đế mặc áo khoác ngồi ở đó.
Nhìn bộ dạng Ninh Vương hét to, Hoàng đế cong môi lên.
Thật là vô cùng sung sướng.
Ngũ quan của Ninh Vương vặn vẹo chung một chỗ, không ngừng giãy giụa, luôn khiến cho hắn nhớ tới tình hình năm
đó bị Tiên hoàng khiển trách, hắn cố gắng muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không phải là vì cái này sao?
Từ nay về sau không kẻ nào dám nghi ngờ hắn nữa, hắn lại có thể tùy ý xử lý bất cứ kẻ nào.
Trước là Khánh Vương, bây giờ là Ninh Vương.
Hoàng đế nhìn người bên cạnh: “Nàng thấy thế nào? Có phải hắn đang giả điên không?”
Người bên cạnh ngẩng đầu lên, da hơi tái nhợt, lông mày nhỏ dài, trong ánh mắt mang theo mấy phần mệt mỏi. Con ngươi dưới ánh đèn lộ ra màu nâu, mũi thẳng, môi đầy đặn, nhìn có chút buồn thương nhưng cũng bởi vì như vậy, lại trông vô cùng xinh đẹp.
Nàng mặc áo quần nội thị nhưng là một nữ tử.
“Thần thiếp không nhìn ra, ắt phải tiếp tục thăm dò.”
“Tiêu Tu Dung,” Hoàng đế nói, “Nếu như nàng không nhìn ra, Trẫm còn có thể dựa vào ai? Năm đó Khánh Vương vào ngục, nếu không phải nàng ra chủ ý cho Trẫm, muộn một khắc là Khánh Vương đã được Thái hậu cứu đi rồi, chỉ sợ bây giờ giang sơn đã sớm đổi chủ.”
Tiêu Tu Dung nhìn giống như mỹ nhân trên giấy, trên mặt không buồn không vui, thản nhiên, điềm tĩnh: “Hoàng thượng, đây không phải là công lao của thần thiếp, là Hoàng thượng người nhìn rõ.”
“Khánh Vương luôn có cái danh Hiền vương, sau khi hắn vào ngục, văn võ trong triều rối rít tấu chương lên cầu xin cho hắn, đến cả những Ngự sử hàng năm không nói lời nào kia cũng tấu từng chương từng chương lên. Ở thuộc địa càng như thế, tất cả quan viên Giang Chiết trên dưới một lòng, liên danh tìm người bảo lãnh cho Khánh Vương, đến nỗi Từ Ninh Cung luôn án binh bất động, cho là Hoàng thượng ngài tuyệt đối sẽ không giết Khánh Vương.”
“Cũng bởi vì như vậy, bất kể Khánh Vương có mưu phản hay không, Hoàng thượng tất sẽ trừ hậu hoạ, tự cổ chí kim những thần tử công cao át chủ hoặc là chết, hoặc là làm phản. Hoàng thượng ngài chỉ có một giang sơn, tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy. Nhưng muốn giết Khánh Vương, lại không đơn giản. Thái hậu nương nương tay mắt thông thiên, nhất định sẽ ở thời khắc mấu chốt ngăn cản Hoàng thượng, cũng chỉ có giương đông kích tây, khiến cho Thái hậu nương nương chạy về phía pháp trường, Hoàng thượng nhân cơ hội xử tử Khánh Vương trong đại lao.”
Tiêu Tu Dung một hơi nói ra, cùng lời năm đó nói trước mặt Hoàng đế, không sai một chữ.
Trên mặt Hoàng đế tràn đầy vui mừng: “Ái phi nếu như có thể thay Trẫm chấp chưởng hậu cung, cũng không đến nỗi xảy ra loạn Triệu thị.”
“Thần thiếp không làm được,” Tiêu Tu Dung mệt mỏi ngồi trên ghế, “Hoàng thượng, sức khoẻ thần thiếp không tốt, lại là nữ cô nhi ngoại tộc, không có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, có thể làm đến vị trí của Tu Dung đã khiến cho Thái hậu nương nương trong lòng không vui rồi. Nếu như Hoàng thượng còn sủng ái thần thiếp nữa, thần thiếp cũng chỉ có một con đường chết.”
“Thần thiếp cũng chỉ có thể ở lúc Hoàng thượng cần nhất, làm chút chuyện trong khả năng, những thứ khác... thì không thể nhiều hơn nữa.”
Nhìn Tiêu Tu Dung thở dốc, Hoàng thượng lập tức lo lắng: “Nàng nghỉ ngơi đi, nàng nghỉ ngơi sẽ khoẻ thôi, lần này trong lòng trẫm cũng rất loạn, mới dẫn nàng qua đây.”
“Thần thiếp biết,” Tiêu Tu Dung nói, “Ninh Vương gia và Khánh Vương gia khác nhau, thần thiếp không cách nào kết luận, hơn nữa...”
Tiêu Tu Dung thở dài một hơi, mới nói tiếp: “Hơn nữa, bộ dạng này của Ninh Vương gia đã mất hết thể diện, không có nửa điểm uy nghi của hoàng thất, người như vậy cho dù đứng lên, sẽ có mấy người có thể đi theo?”