Lang Hoa đưa sách cho Tề Ngọc Song: “Là sách thời Thái tông bắt đầu biên soạn, muội cũng chỉ tuỳ tiện xem qua, rất nhiều chỗ không thể hiểu được.”
Tề Ngọc Song mở sách ra, chữ chi chít bên trong lập tức đập vào mắt: “Sách này cho dù là sĩ phu nhìn cũng nhức đầu, may mà muội có thể đọc tiếp.”
Lang Hoa cười không nói.
Đây chính là lợi ích kiếp trước mang lại cho nàng, một người có thể hàng năm sống ở trong bóng tối, đương nhiên càng có kiên nhẫn làm bất cứ chuyện gì. Lúc Thái hậu nương nương đưa sách này cho nàng, nàng cũng rất kinh ngạc, phải biết sách này bao gồm vạn vật cổ kim, viện dẫn từ hơn ngàn loại sách cổ. Quan trọng nhất chính là những sách cổ dùng đến này, rất nhiều đã thất truyền rồi. Cho nên đây là tài liệu thâu tóm tất cả tiền triều của Đại Tề, là thư tịch trọn vẹn nhất. Thái hậu nương nương cho nàng cuốn sách như vậy là muốn để cho nàng mở mang tầm mắt phải không!
Ban thưởng như vậy quý trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Tề Ngọc Song ngồi xuống nói: “Ta từng nghe phụ thân nói, Thái tổ rất thích đọc sách sử, khuyên bảo tất cả Hoàng tử đều phải nghiêm túc đọc sử. Thái tông đọc sách từ nhỏ, có hứng thú đối với những thứ sách sử này, cho nên mới hao tổn quốc lực và nhân lực để biên sách. Sách như vậy ta chỉ từng nghe nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy.”
Nói tới chỗ này, ánh mắt Tề Ngọc Song tỏa sáng lấp lánh nhìn Lang Hoa: “Cho nên trong lòng Thái hậu nương nương là rõ ràng nhất, người đem sách này cho muội, chính là tin tưởng muội có thể đọc hiểu, những người khác lại không có bản lĩnh như vậy.”
Người thế nào thì nên làm chuyện thế ấy, có điều Thái hậu coi trọng Lang Hoa như vậy là vì sao?
Trong lòng Tề Ngọc Song khẽ suy nghĩ, không khỏi lo lắng: “Thái hậu tán thành hôn sự của muội sao?”
Lang Hoa gật gật đầu: “Thái hậu còn sai người đưa ngọc như ý tới.”
Vậy thì thật kỳ lạ, Tề Ngọc Song mím mím môi, Lang Hoa cũng không phải là nội mệnh phụ, Thái hậu nương nương tại sao phải như vậy... lẽ nào thật sự bởi vì thích Lang Hoa sao?
Tề Ngọc Song nhìn Lang Hoa đang sai nha hoàn đi lấy trái cây, nhớ tới lời đồn đại mấy ngày nay.
Ninh Vương sai người vu cáo Bùi Khởi Đường là con của Khánh Vương.
Lỡ đây không phải là vu cáo thì sao?
Trong lòng Tề Ngọc Song run lên, Bùi Khởi Đường là thân phận gì? Lang Hoa lại là thân phận gì? Tim Tề Ngọc Song không nhịn được mà đập nhanh hơn, nếu quả thật là như vậy, Thái hậu nương nương tuyệt đối sẽ không làm tùy tiện hôn sự của bọn họ, chắc chắn sẽ tham gia giúp đỡ.
Đây là cháu trai mà Thái hậu nương nương mất rồi tìm lại được, lại là đại hôn của con trai duy nhất của Khánh Vương.
Tề Ngọc Song ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên tóc Lang Hoa, dường như mạ một lớp ánh sáng rực rỡ, một cây trâm ngọc đơn giản, dường như cũng đang tỏa sáng, cao quý vô cùng.
Lang Hoa có biết chân tướng không? Nhất định là biết.
Trong lòng Tề Ngọc Song hiện ra một tia kính phục, đổi thành người khác nhất định sẽ không có cái dũng khí này, làm những chuyện này, cho nên Bùi Khởi Đường mới thà bị mất chức quan thà bị phạt cũng phải xin Hoàng thượng ban hôn.
Người ngoài chỉ cho là Cố gia trèo cao Bùi gia, sự thật rốt cuộc như thế nào, không có mấy ai biết được.
Tề Ngọc Song đón lây đĩa mứt hoa quả trong tay Lang Hoa: “Muội đừng vội, muội nói ta nghe y phục đã chuẩn bị xong chưa? Cái khác ta không quản, muội phải thật vui vẻ mà gả cho người ta, có muội gả đi trước, trong lòng ta cũng sẽ không sợ hãi như vậy, muội nói có đúng không?”
Lang Hoa cười nói: “Nói như vậy là muội thua thiệt rồi, muội nên đợi tỷ gả cho người ta rồi mới...”
Lang Hoa còn chưa nói hết, Tề Ngọc Song đã chọc Lang Hoa, Lang Hoa sợ nhất cái này, chỉ đành tránh sang một bên cười. Hai người ầm ĩ mãi, đợi đến khi Lang Hoa xin tha, Tề Ngọc Song mới ngừng tay.
“Đi, cho ta xem đồ cưới của muội chút.” Tề Ngọc Song đẩy Lang Hoa đi vào phòng trong.
Đồ cưới đã chuẩn bị xong rồi, là nguyên liệu từ Lăng Cẩm Viện điều tới, mời nữ công sư phụ nổi danh nhất trong kinh làm, bận rộn gần nửa tháng, mới làm ra một kiểu dáng.
Hàn Yên và A Quỳnh cầm mẫu đồ cưới cho Lang Hoa so sánh.
Tề Ngọc Song đứng ở một bên
cẩn thận nhìn: “Đẹp thì đẹp, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.”
Lang Hoa cười: “Miêu sư phụ đã làm rất tinh tế tỉ mỉ rồi.”
“Dù sao cũng phải làm thêm hai kiểu nữa để so sánh mới đúng,” Ma ma trong cung đi tới nói, “Thái hậu nương nương nói, đồ cưới này nhất định phải làm cho tốt, hôm nay còn phái nữ quan của Từ Ninh Cung qua đây xem. Hiện vẫn còn thời gian, y phục làm chậm một chút cũng không sao, nếu như làm không đủ đẹp, chúng nô tỳ đều phải đến chỗ Thái hậu nương nương lĩnh phạt.”
Lang Hoa thật ra cũng không quá để ý đồ cưới rốt cuộc thế nào, theo nàng thấy thì cái váy này đã rất tinh xảo rồi. Kiếp trước lúc nàng thành thân, Hứa thị chẳng qua chỉ là tùy tiện mời một người, bảy tám ngày là chuẩn bị xong tất cả y phục trang sức, so với kiếp này đã là khác biệt một trời một vực.
Thật ra thì nàng để ý hơn chính là tâm trạng.
Ma ma trong cung cười nói: “Thái hậu nương nương mỗi ngày đều phải hỏi tình hình Đại tiểu thư bên này, còn nói nếu như không phải sức khoẻ không tốt, nhất định sẽ lo liệu thật tốt cho Đại tiểu thư.”
Lang Hoa tạ ân Thái hậu, sau đó mới nói: “Hai ngày này ta sẽ đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu nương nương.”
Ma ma trong cung vội nói: “Thái hậu nương nương còn nói mấy ngày này Đại tiểu thư không cần vào cung, cứ hầu hạ Cố lão thái thái và Cố lão gia cho tốt, đợi đến khi Đại tiểu thư thành hôn rồi, đương nhiên lúc nào cũng sẽ cho đòi Đại tiểu thư qua nói chuyện.”
Lang Hoa gật gật đầu, Thái hậu nương nương nghĩ rất chu toàn. Mấy ngày nay đúng là nàng không muốn ra ngoài, thấy sắp phải rời khỏi Cố gia, trong lòng nàng rất luyến tiếc tổ mẫu và phụ thân. Mặc dù Bùi gia đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng muốn về nhà mẹ đẻ ở, trưởng bối Bùi gia tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng suy cho cùng cũng không giống nhau.
Đợi đến khi ma ma trong cung đi ra ngoài, Tề Ngọc Song thấp giọng nói: “Sắp phải gả cho người ta rồi, muội có căng thẳng không?”
Lang Hoa mím môi, không khỏi đỏ mặt: “Muội cũng không biết, có điều tim đập hơi nhanh.” Kiếp trước là thấp thỏm bất an, kiếp này là thẹn thùng và lúng túng.
Đều là thành thân, lại hết sức khác nhau.
“Ta cũng thế,” Tề Ngọc Song nói tiếp, “Có điều muội còn tốt, muội luôn gặp mặt Bùi Khởi Đường, ta ngay cả Lý Mặc kia tròn hay méo cũng không biết.”
Lang Hoa không khỏi cười hì hì: “Muội nói cho tỷ biết, không phải tròn cũng không phải méo.”
Lần này đổi thành Tề Ngọc Song đỏ mặt.
Hai người nói chuyện một lúc, Tề Ngọc Song nói: “Muội có biết chuyện của Mẫn Giang Thần không?”
Tề Ngọc Song nói là Mẫn Giang Thần và Lục Anh.
Lang Hoa thở dài: “Muội biết.”
“Nàng ta sao lại hồ đồ như vậy,” Tề Ngọc Song nhíu mày, “Mấy ngày trước ta đến Mẫn gia thăm nàng ta, nàng ta tiều tụy hơn trước đây không ít, tự mình giam mình lại. Chuyện như vậy chúng ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh khuyên, không làm được gì khác cả. Mẫn gia vốn muốn đưa nàng ta ra khỏi kinh thành, không ngờ ca ca kia của nàng ta lại xảy ra chuyện, mới được thả từ trong đại lao ra.”
Mẫn Tử Thần và Lục Anh ở trong đại lao cũng coi là đồng cam cộng khổ, từ nay về sau chỉ sợ sẽ càng quyết một lòng tin tưởng Lục Anh.
Lang Hoa nói: “Chỉ hy vọng Mẫn đại nhân có thể trấn tĩnh lòng mình, còn về A Thần... hy vọng sau này tỷ ấy sẽ sống thoải mái.” Lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau, kết quả cuối cùng đương nhiên cũng không giống nhau. Lâu như vậy A Thần vẫn chưa buông xuống được, hẳn đã nghĩ xong phải ứng đối như thế nào.