Tề Ngọc Song biết chắc chắn Lang Hoa đã khuyên Mẫn Giang Thần rồi, chỉ có điều cũng không có tác dụng.
“Được rồi,” Tề Ngọc Song nói, “Đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa.”
Tề Ngọc Song tựa vào vai Lang Hoa: “Lúc vừa biết mình phải gả tới Tây Hạ, ta cũng không cảm thấy buồn nhiều, trong lòng nghĩ chẳng qua chỉ là ít được ở bên phụ thân, mẫu thân đi thôi, dù sao phụ thân cũng chỉ là một Vương gia nhàn hạ. Nhưng bây giờ sắp đi trong lòng lại cảm thấy không nỡ đến thế,” Nói rồi ngừng một chút, “Những năm đó muội đã đi đâu? Sao không sớm quen biết với ta, như vậy chúng ta cũng có nhiều ngày tháng ở bên nhau.”
Mấy câu nói này của Tề Ngọc Song khiến cho Lang Hoa có chút thương cảm.
Lang Hoa kéo tay Tề Ngọc Song: “Muội sẽ đi thăm tỷ.”
Tề Ngọc Song híp mắt cười: “Muội đừng lừa ta đấy.”
“Tuyệt đối không lừa tỷ,” Lang Hoa nói, “Tỷ nên biết, muội đây không ngồi yên được, nói không chừng lúc nào đó sẽ chạy qua đó.”
Tề Ngọc Song liên tục gật đầu.
Hai nữ hài tử yên tĩnh nói chuyện một lúc rồi mới tách ra.
Người của phủ Thư Vương đã giục Tề Ngọc Song trở về rồi.
Tề Ngọc Song lè lưỡi: “Phụ thân nhất định lại muốn tìm ta đánh cờ, mới gấp như vậy.”
Lang Hoa nghĩ tới Cố Thế Hoành, mấy ngày nay cũng luôn kêu nàng qua nói chuyện.
Ngày thành hôn sắp đến, các phụ thân cũng thương cảm theo.
Tiễn Tề Ngọc Song đi rồi, Tiêu ma ma mới chạy tới nói: “Bùi Tứ gia đã đợi một lúc rồi.”
Lang Hoa không cảm thấy bất ngờ, nếu như hai ngày không gặp, Bùi Khởi Đường thế nào cũng tìm tới cửa.
...
Lang Hoa đi thẳng tới thư phòng, Bùi Khởi Đường đang đứng ở giá sách đọc thư tịch bên trên, nghe thấy tiếng bước chân lập tức quay đầu lại: “Ta đang suy nghĩ, phải chuyển một ít sách trong nhà qua đây, chắc mai phải đưa vào danh sách...”
Lang Hoa nhướng mày: “Tại sao phải chuyển sách qua đây?”
Bùi Khởi Đường nói: “Thỉnh thoảng chúng ta sẽ về đây ở, những thứ đó ta dùng quen rồi, nếu như không có trong tay sẽ không quen lắm. Hay là nàng nói với Thế thúc chút, chi bằng cho chúng ta căn thư phòng này để dùng đi.”
Xuất giá đều là mang đồ từ nhà mẹ đẻ đi, sao lại còn muốn nhét thêm đồ vào nhà mẹ đẻ chứ.
Lang Hoa đang suy nghĩ, Bùi Khởi Đường đã nói tiếp: “Vườn bên cạnh vẫn còn đất trống, hay là cũng xây thêm một viện nữa? Liền kề với thư phòng này, cách viện của lão thái thái cũng không xa. Tương lai sau khi chúng ta thành thân ở chỗ này, cho dù Thế thúc tục huyền, cũng phải chuyển sang phòng chính có Nhị Tiến viện, cách bên này một viện, một hành lang dài. Cho nên bất luận có động chạm gì đều ảnh hưởng không lớn tới nơi này.”
Bùi Khởi Đường nói rõ ràng đâu ra đấy, hiển nhiên không phải mới suy nghĩ một hai ngày.
Nàng còn chưa thành thân, đã muốn xây dựng rầm rộ ở nhà mẹ đẻ, Lang Hoa nói: “Không có quy củ như vậy...”
“Ta đi nói với Thế thúc,” Bùi Khởi Đường nói, “Thế thúc nghe nhất định sẽ vui vẻ.”
Lang Hoa biết rõ tổ mẫu và phụ thân chỉ mong bọn họ thường xuyên trở lại: “Ta nói là Bùi gia kìa, huynh chuyển đồ qua đây thì còn ra thể thống gì nữa, có phải đi ở rể đâu.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng: “Ta từng nghĩ rồi.” Hắn nói rồi bước từng bước một tới, đến lúc chỉ còn cách Lang Hoa nửa bước chân, khẽ cúi đầu, mi mắt giãn ra nhìn nàng.
Một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ ùa tới, trái tim Lang Hoa không ngừng đập mạnh, đến cả lông măng sau gáy cũng khẽ run rẩy, nàng mím môi không dám ngẩng đầu nhìn bộ dạng Bùi Khởi Đường, trên mặt tràn đầy vẻ e lệ rụt rè: “Huynh nghĩ gì?”
Lang Hoa lui về phía sau một bước, nhưng phát hiện phía sau là bàn, nàng đã không thể lui được nữa.
Bùi Khởi Đường cười nghiêng người qua, giọng nói của hắn rất thấp, giống như đang nỉ non bên tai nàng: “Ta từng nghĩ, lỡ Thế thúc lấy lý do nhà chỉ có một trưởng nữ để cự tuyệt ta, ta sẽ ở rể Cố gia.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng như sao, như là một tầng sương mù nhàn nhạt lại khiến cho cả người hắn lộ ra càng nhu mì.
“Đứa trẻ chúng ta sinh ra sẽ mang họ Cố, ta mỗi ngày đi sớm về trễ, nàng ở trong nhà cũng có thể bầu bạn với tổ mẫu và phụ thân, như vậy cũng rất tốt.”
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, Lang Hoa chỉ cảm thấy khoảnh trời nhỏ bé này dường như không còn chỗ
cho nàng hô hấp. Nàng có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, mùi cỏ xanh nhàn nhạt, không thể nói rõ là mùi gì, nhưng rất dễ ngửi. Kiếp trước bọn họ cách thiên sơn vạn thủy tuyệt đối không thể nào đến được với nhau, nhưng kiếp này hắn lại đang ở ngay trước mặt nàng.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường nói, “Ta chỉ mong thời gian này trôi qua thật nhanh.”
Lang Hoa lập tức cảm thấy trên trán ấm áp, sự đụng chạm mềm mại khiến cho trái tim nàng dường như lập tức bị đụng một cái, một dòng nước ấm áp lập tức từ giữa dòng chảy qua.
Cái tên này đang làm gì thế.
Lang Hoa suýt nữa giơ tay đẩy Bùi Khởi Đường ra, không thể bỏ hết lễ nghĩa phép tắc làm ra mấy chuyện xấu hổ thế này được!
Nhưng nàng còn chưa động, Bùi Khởi Đường đã lui ra nửa bước.
Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ trên trán dường như đã lan ra hai má nàng: “Đã rất nhanh rồi, bên nhà ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Bùi Khởi Đường nói: “Có thể là vì ta đã chuẩn bị xong, cho nên mới cảm thấy khó chịu.”
Tâm trạng vốn đã bình phục lại của Lang Hoa lại bởi vì những lời này mà gợn sóng.
Cái tên Bùi Khởi Đường này thật đúng là da mặt dày, cái gì cũng nói ra được, làm gì có dáng vẻ trọng thần của triều đình nữa, căn bản là một tên công tử hào hoa không biết xấu hổ.
Bùi Khởi Đường đột nhiên chuyển đề tài: “Lang Hoa, Hình bộ đã dâng tấu chương rồi, chuẩn bị hành hình Hứa thị và mấy đạo sĩ của Trường Xuân Quan đó, ngày Ti Thiên Giám định, chắc là đầu năm sẽ làm xong.”
Đầu năm giết người, ở Đại Tề như thế này là lần đầu tiên.
Bùi Khởi Đường nói: “Nàng còn có lời gì muốn hỏi Hứa thị không?”
Lang Hoa lắc lắc đầu: “Hết rồi.” Mọi thứ kiếp trước, nàng không muốn mang tới kiếp này, nhất là Hứa thị, mặc dù kiếp trước rốt cuộc ai hại chết nàng vẫn là một điều bí ẩn, nhưng cho dù hỏi Hứa thị, Hứa thị cũng sẽ không biết. Hứa thị không biết một đời kia, mà nàng cũng mất đi ký ức một đời, cái này rất công bằng, không cần vướng mắc nữa.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường kéo tay Lang Hoa, “Nàng từng đọc nhiều kinh phật như vậy, nàng nói kiếp này rốt cuộc có phải là phúc duyên kiếp trước đã tu được hay không?”
Lang Hoa nói: “Ta cũng không biết, sao huynh lại quan tâm những thứ này? Người dẫn binh đánh giặc như các huynh, từ trước đến giờ không phải không kỵ quỷ thần sao?”
Bùi Khởi Đường cụp mắt: “Ta hy vọng không phải. Nếu quả thật có nhân quả, vậy nhất định là ta đã làm sai chuyện gì, kiếp trước mới không thể ở bên nàng, có lẽ bởi vì giết hại, có lẽ bởi vì phản bội..., ta sợ đời này, ta sẽ còn phạm phải những sai lầm này.”
Lang Hoa từ trên mặt Bùi Khởi Đường thấy được sắc mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, không ngờ hắn lại nghĩ tới cái này.
Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Trước đây nghe người khác nói đời đời kiếp kiếp ta chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ... ta lại muốn cầu kiếp này, kiếp sau, cho tới vĩnh viễn đều ở bên nàng.”
Mấy câu nói của Bùi Khởi Đường khiến cho trái tim Lang Hoa chua xót, mắt không khỏi có chút ẩm ướt.
Nếu như không phải là kiếp này hiểu nhau, nàng làm sao có thể biết, bọn họ thật sự đã bỏ lỡ kiếp trước. Cái tên Bùi Khởi Đường này ở kiếp trước lại không có bất kỳ ý nghĩa gì với nàng.
May mà có kiếp này để bù đắp.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên nhẹ nhàng xoa tóc Lang Hoa: “Nàng cứ coi như ta nói một câu ngớ ngẩn đi, đừng để trong lòng. Nếu như cả đời này chỉ có thể cầu một chuyện, ta chỉ muốn nàng có thể bình an, vui vẻ, không cần bất cứ gì khác nữa.”