“Tướng quân,” Lang trung không khỏi nói, “Cánh tay của ngài nội trong ba ngày không thể động, nội trong mười ngày không thể xách vật nặng.”
Lang trung này là đệ tử Hồ tiên sinh mới nhận, trước đây ở tây lộ Quảng Nam đi diễu phố bán mấy phương thuốc tổ truyền, mấy ngày nay đi theo Hồ tiên sinh ra vào quân đội, bản lĩnh nâng cao không ít. Hồ tiên sinh vô cùng tín nhiệm hắn, cho nên mới sai hắn tới băng bó vết thương cho Bùi Khởi Đường.
Lời này khiến Bùi Khởi Đường sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Lang Hoa lúc ấy cũng đứng ở bên cạnh hắn như vậy, băng bó vết thương cho hắn, cảnh cáo hắn nếu như loạn dùng cánh tay, khả năng tương lai sẽ không thể xách đồ. Khi đó sắc mặt hắn như thường nói chuyện với nàng, nhưng không tránh được có chút lúng túng, chỉ vì trong lòng hắn có nàng, nàng lại không phát hiện, hắn muốn đến gần nàng, nhưng lại sợ doạ nàng chạy mất.
Bây giờ cuối cùng nàng đã đến bên cạnh hắn rồi.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường sâu xa mà dịu dàng, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, trên nét mặt ung dung thoáng qua vẻ ác liệt.
Lang trung băng bó vết thương thấy vậy bị doạ, tay trượt một cái vải lập tức rơi ra.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên tiếp tục nói chuyện với Vương Phụng Hi: “Nói với Thượng Tề, ngày mai sẽ dựa theo sắp xếp của ta mà nghênh chiến.”
Vẻ lo lắng trên mặt Vương Phụng Hi sâu hơn: “Người có phải nên đợi thêm chút không, giống như Tứ nãi nãi nói, phải đứng vững ở Quảng Nam sau đó hãy hồi kinh nghênh chiến, nếu không có thể sẽ phí công nhọc sức.”
“Vậy thì thế nào?” Bùi Khởi Đường nói, “Phí công nhọc sức cùng lắm thì làm lại từ đầu.” Đâu phải hắn chưa từng trải qua những thứ đó.
“Nếu như nàng xảy ra sơ xuất gì, ta chẳng khác nào bị bại rồi,” Bùi Khởi Đường khép dư đồ lại, “Hơn nữa cũng không có cơ hội làm lại một lần nữa.”
Hắn biết dụng ý của Lang Hoa, muốn để hắn một lần hành động giành được nửa thiên hạ, nhưng hắn lại không thể để cho Lang Hoa bị nguy hiểm. Lúc tin tức giữa hắn và Lang Hoa bị Ninh Vương cố ý ngăn chặn, trên đường Lang Hoa chạy tới Quảng Nam bị tập kích, lòng hắn nóng như lửa đốt, cầu xin Phật tổ phù hộ, để Lang Hoa bình yên vô sự. Nếu không phải sợ Lang Hoa rơi vào trong tay Ninh Vương, không thể tùy tiện hành động, chỉ sợ hắn sớm đã mang người đánh đến kinh thành rồi.
Cuối cùng nhận được tin tức Lang Hoa hồi kinh, nhưng Lang Hoa lại kêu hắn giải quyết chuyện Quảng Nam trước, đợi đến lúc thời cơ chín muồi hãy dẫn binh vào kinh. Nhưng hắn không thể đợi nữa.
Cái gì là thời cơ chín muồi? Chỉ cần khiến bọn họ đều bình an, chính là thời cơ tốt nhất.
Hắn nhất định phải chiến đấu quyết tử với người Giao Ly, sau đó một đường về kinh thành.
“Tướng quân, kinh thành… kinh thành đưa tin tức tới rồi.”
Lính liên lạc vào phòng.
Vương Phụng Hi lập tức nghênh đón, lấy văn thư từ trong hòm thư bắn đầy máu ra.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường quét qua văn thư, hồi lâu không nói gì: “Hoàng thượng để cho ta thừa kế tước vị Khánh Vương, chính thức đổi tên thành Tề Đường, vào gia phả hoàng thất.”
Vương Phụng Hi kinh ngạc ngẩn người ra, Tứ nãi nãi nói chờ thời cơ, chính là… thời cơ này.
“Hoàng thượng lệnh ta chỉnh binh vào kinh cần vương.”
Nước mắt Vương Phụng Hi lặng lẽ rơi xuống, thân phận thiếu gia nhiều năm như vậy cuối cùng cũng lộ ra khắp thiên hạ rồi. Cũng không cần ẩn ẩn nấp nấp nữa, cũng không cần mai danh ẩn tích nữa.
Vương Phụng Hi nhất thời không biết nói gì.
Bùi Khởi Đường nói: “Đổi cờ thành vương kỳ, nói với thủy quân Phúc Kiến, chúng ta phải chiến một trận cuối cùng, nhất định phải thắng, thắng cho Giao Ly nội trong ba năm không dám khởi binh.”
...
Trên một cái thuyền lớn, Tam tiểu thư đội mạng che nhìn doanh trại quân Tề cách đó không xa treo lên một lá cờ mới, chữ “Tề” to lớn tung bay theo gió.
Xung quanh đều ồn ào.
“Đây là kẻ nào tới thế?”
Chu gia liên tục bị đánh bại, nếu như còn viện quân đến, bọn chúng sẽ không có cách nào chống đỡ nữa.
Trên mặt Chu Tử An mệt mỏi chợt lóe tia kinh ngạc.
“Là Bùi Khởi Đường,” Lính trinh sát qua nói, “Bùi Khởi Đường đổi cờ, bởi vì triều đình phong hắn là Khánh Vương.”
Triều đình không thể nào đột nhiên phong một vương gia khác họ, hơn nữa còn là Khánh Vương.
Trái tim Chu Tử An chùng xuống, tám phần là khôi phục thân phận của Bùi Khởi Đường, hắn không còn là Tứ gia của Bùi gia,
mà là hoàng thân quốc thích thực sự.
“Mặc kệ hắn,” Chu Tử An cắn răng, “Đừng nói cho những quan thổ ty và người Giao Ly kia, chỉ cần chúng ta bắt hắn lại, bất kể hắn là thân phận gì, đều phải chết.”
Chỉ cần Bùi Khởi Đường chết, Thượng Tề căn bản không đáng lo, những quan thổ ty đi theo Bùi Khởi Đường kia cũng sẽ lập tức quay đầu cậy nhờ Chu gia bọn họ.
Cho nên phải giết Bùi Khởi Đường.
Chu Tử An quyết định xong xoay người nhìn Tam tiểu thư bên cạnh: “Tam nương yên tâm, trận đánh này chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Tam tiểu thư nhìn xung quanh, chiến thuyền của Giao Ly và Chu gia không ít, nhưng người trên thuyền đã không còn uy phong như vài ngày trước, từng cái đậu ở đó nhìn động tĩnh của thuỷ quân Phúc Kiến.
Chẳng qua mới mấy lần đánh nhau đã để Bùi Khởi Đường đánh cho người của bọn họ hoảng sợ, Bùi Khởi Đường đúng là một người lợi hại.
Nàng ta từ nhỏ nhìn cha và anh đánh giặc mà uy thế của Bùi Khởi Đường lại không hề thua cha và anh. Cho nên nàng ta mới từ Thái Nguyên nửa đường đi vòng tới nơi này, tìm cho ra kết quả.
Tam tiểu thư gật gật đầu: “Hy vọng ngươi có thể đại hoạch toàn thắng,” Nói rồi phân phó hạ nhân, “Hạ thuyền nhỏ xuống, chúng ta đi thì Chu Tướng quân mới có thể không cố kỵ gì mà nghênh chiến.”
Chu Tử An nghe lời này, cả người lại lần nữa phấn chấn tinh thần.
Tam tiểu thư thở dài: “Chỉ tiếc tỷ tỷ kia của ngươi không hăng hái tranh giành, vô dụng ở kinh thành.” Nước ở kinh thành chưa khuấy đục, nếu không cũng sẽ không dâng lên vương kỳ.
Chu Tử An nhíu mày: “Tỷ tỷ của ta trước nay nhu nhược, nếu như năm đó đổi thành Tam tỷ đến Bùi gia, cũng sẽ không phải tình hình hôm nay.
Tam tiểu thư giơ đôi tay trắng nõn ra, sửa sang lại giáp trụ trên người Chu Tử An: “Hy vọng ngươi khác nàng ta.”
Chu Tử An muốn cầm lấy tay Tam tiểu thư, lại bị Tam tiểu thư né tránh.
Tam tiểu thư nói: “Đi đi, ta cũng phải đi rồi.”
Một con thuyền nhỏ từ từ chèo về phía sau, cuối cùng rời khỏi đội ngũ chiến thuyền của Chu gia.
Tam tiểu thư nhìn hạ nhân bên cạnh: “Sấm thư kia đưa cho Bùi Khởi Đường xem chưa?”
Hạ nhân lắc lắc đầu: “Người Tề không lấy đi, cũng không xem.”
“Còn có người như vậy,” Tam tiểu thư cong môi lên, “Ung dung như thế, không có chút hoài nghi nào, thật đáng tiếc…” Đáng tiếc hắn đã thành thân rồi.
Tam tiểu thư nắm túi tiền bên eo, nhẹ nhàng vuốt ve, đó là đồ Chu Tử An cho nàng ta.
Tam tiểu thư giật túi tiền ném xuống biển.
Hạ nhân không khỏi kinh ngạc, mắt thấy túi tiền xinh đẹp kia bị sóng biển cuốn đi, không nhìn thấy nữa: “Người không cần sao.”
“Không cần nữa,” Tam tiểu thư nói, “Ta chỉ muốn thứ tốt nhất, cũng chỉ có như vậy mới có thể xứng với ta.”
...
Chu Diễm vẫn không chịu tin, tin tức này là thật.
Trước đây Bùi Khởi Đường không có thánh chỉ trong tay, dẫn binh ở Quảng Nam, không phải là danh chính ngôn thuận. Hôm nay trong kinh truyền đến tin tức, tình hình trước mắt lập tức thay đổi.
Đại Tề trừ Ninh Vương ra lại có thêm một Khánh Vương.
Cục diện phát sinh biến hóa, cho dù là Hoàng thượng chết, Ninh Vương cũng chưa chắc được thừa kế được hoàng vị. Hiệu quả hành động bao vây kinh thành của Ninh Vương sẽ giảm bớt nhiều.
Thuộc hạ thấp giọng nói: “Sứ thần Giao Ly vẫn chờ ở bên ngoài, hy vọng chúng ta có thể sớm cho bọn họ một tin tức.”
Tin tức gì? Chỉ sợ là người Giao Ly đã sớm nghe ngóng rõ ràng rồi.