Dạo Bước Phồn Hoa

Một trả một báo


trước sau

“Lão gia,” Chu phu nhân đi vào, trên mặt đầy vẻ hỗn loạn, “Tin tức kia là thật sao?”

Chu Diễm không lên tiếng.

Sắc mặt Chu phu nhân càng thêm khó coi: “Trong kinh nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu không sẽ không như vậy…”

“Hoảng cái gì mà hoảng,” Chu Diễm nói, “Ai biết ý chỉ kia là thật hay giả? Kinh thành bị bao vây làm sao có thể đưa tin tức ra? Khánh Vương gì chứ, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, lấy đâu ra Khánh Vương.”

Chu phu nhân nói: “Vậy chúng ta có phải đi hỏi xem không? Bên phía Mạc Như cũng không có tin tức gì truyền tới…”

“Đừng nhắc tới cái đứa con gái bất hiếu đó nữa, chỉ sợ sớm đã đứng về phía nhà chồng rồi, cho dù nó có lòng… nhưng một vị phu nhân thì có thể làm gì được.”

Mặt Chu phu nhân kéo căng, muốn nói nhưng không nói ra nữa, những năm này bà ta vì lão gia cũng đang qua lại với phu nhân của các quan thổ ty, mỗi năm đều mang đồ cứu tế đi thăm viếng bọn họ. Thường ngày mọi người ở một chỗ cười cười nói nói, ăn ở vô cùng hòa hợp. Trước khi lão gia chuẩn bị khởi sự, mọi người cũng đã nói sẽ giúp đỡ lẫn nhau, ai biết đến thời khắc mấu chốt tất cả đều vô dụng, lão gia vì vậy oán trách bà ta, bà ta cũng không có cách nào.

Chu phu nhân run giọng nói: “Đều là vì Tào Gia, chúng ta mới...”

Chu Diễm nói: “Tào Gia chỉ là một tên phế nhân, hắn có bao nhiêu bản lĩnh? Căn bản là những quan thổ ty kia thất tín bội nghĩa, trước đây bà còn nói những người đó chỉ cần có thể duy trì kế sinh nhai, tuyệt đối sẽ không động tâm tư khác.”

Chu phu nhân cúi đầu: “Thiếp cũng nghĩ qua rồi, có lẽ là người Bùi Cố thị phái tới một lòng chữa bệnh cho những người đó, chúng ta trước đây chỉ là… qua loa mà thôi.” Chẳng những như vậy còn muốn hạn chế nhân khẩu của bọn họ, lão gia nói những quan thổ ty kia sau khi có nhiều người rồi thì sẽ sinh loạn.

Chu phu nhân nói: “Bùi Cố thị chính là nhìn trúng một điểm này mới có thể khiến cho quan thổ ty và lão gia sinh lòng hiềm khích.”

Chu Diễm nghiến răng, nghiêm khắc nhìn Chu phu nhân: “Bà nói như vậy, là chúng ta sai chắc?”

Chu phu nhân không dám nói gì nữa.

Chu Diễm vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài truyền tới âm thanh: “Quốc Công gia đâu? Mau… ta có quân tình bẩm báo.”

Chu Diễm ngước mắt lên, phó tướng hoảng hốt tiến vào.

“Quốc Công gia,” Trên mặt phó tướng là sự sợ hãi, “Khánh Vương… Khánh Vương tới rồi, nhìn có đến mấy nghìn quân mã.”

Trong lòng Chu Diễm kinh sợ: “Cái gì mà Khánh Vương, ở đây không có Khánh Vương gì cả. Bùi Khởi Đường là tự lập làm vương, là mưu phản. Truyền lệnh của ta, lập tức chỉnh binh nghênh chiến, chỉ cần bọn chúng đánh được cờ của Khánh Vương, nhất loạt tru sát.”

Chu Diễm nói xong định đi ra ngoài, Chu phu nhân lập tức đi theo: “Lão gia, chúng ta có cần chuẩn bị chút không?” Mặc dù lời nói này không may mắn, nhưng lỡ xảy ra chuyện, bọn họ không thể bó tay chờ chết.

Chu Diễm nhíu mày nhìn xung quanh, trước đây ông ta cũng từng nghĩ, vì để đề phòng bất trắc phải chuẩn bị, nhưng ông ta vẫn không cảm thấy mình sẽ thua.

Chuẩn bị chu toàn như vậy, làm sao có thể thất bại? Đây là địa phương của ông ta, tộc Chu thị tốn bao nhiêu tâm tư ở nơi này, mất bao nhiêu tính mạng, mới có cục diện ngày hôm nay. Tây lộ Quảng Nam đã được ông ta vây thành tường đồng vách sắt, không phải tùy tiện ai tới cũng có thể đánh hạ được.

Nhưng không nghĩ đến Bùi Khởi Đường...

Người này không theo lẽ thường mà ra bài, quấy nhiễu Quảng Nam không thể yên ổn. Thượng Tề kia đi theo Bùi Khởi Đường đánh hai trận, lại quyết một lòng cống hiến cho Bùi Khởi Đường. Cộng thêm Ninh Vương ở kinh thành vẫn không có tin chiến thắng, khí thế của bọn họ lập tức bị ép xuống. Tiếp tục như vậy nữa sẽ như thế nào, ông ta cũng không cách nào đoán được.

“Lão gia,” Phụ tá tiến lên phía trước nói, “Phu nhân lo lắng cũng không phải không có lý, lỡ chúng ta phải chuyển đi, những thứ này cũng không thể để lại cho Bùi Khởi Đường. Hơn nữa Bùi Khởi Đường nói không chừng là nhắm vào những quân tư này. Hắn ở Quảng Nam lâu như vậy, chẳng qua chỉ là dùng những quân tư của thuỷ quân Phúc Kiến mà thôi. Thời gian lâu dài không thể thế chân, bây giờ hắn một lòng cầu thắng, muốn lập tức thống soái đại quân vào kinh,
quân tư này cũng thành quan trọng nhất… Cho nên hắn mới dẫn quân tới, nếu không Bùi Khởi Đường hẳn nên ở Phúc Kiến đối phó với đội thuyền của Giao Ly.”

Chu Diễm cẩn thận suy nghĩ.

Lời này rất có lý, Bùi Khởi Đường tám phần chính là tính toán như vậy. Bây giờ chính cuộc đã như thế, Bùi Khởi Đường lại khôi phục thân phận Khánh Vương, hồi kinh cần vương lập được công lớn. Từ nay về sau Đại Tề không có ai có thể vượt qua được phong quang của Khánh Vương, mạch Khánh Vương cũng có thể mượn việc này lôi kéo lòng người. Cho nên Bùi Khởi Đường làm sao còn có tâm tư khai chiến với Giao Ly.

Chu Diễm nắm chặt kiếm trong tay, nhìn Chu phu nhân: “Nếu quả thật có động tĩnh, mọi người hãy đi đi, ngồi thuyền rời khỏi đây, đồ có thể mang thì mang hết đi, không mang được cũng đừng để lại cho Bùi Khởi Đường, thà một cây đuốc đốt sạch còn hơn.” Những lương thảo kia bọn họ không dùng được, cũng không thể để lại cho những người khác ở tây lộ Quảng Nam. Nếu như ông ta bị buộc phải rời khỏi đây, vậy thì nơi này nhất định phải hỗn loạn. Đúng, càng loạn càng tốt, chướng dịch khắp nơi, khó khăn khắp nơi, trở thành ung nhọt của Đại Tề, để cho Đại Tề cướp lại cũng vô dụng.

Chu phu nhân đáp một tiếng: “Lão gia yên tâm, thiếp biết rồi.”

Chu Diễm nói: “Đàm Thịnh của Giao Ly có thể tin, kêu Đàm Thịnh tiếp ứng, như thế nào đi nữa Bùi Khởi Đường cũng không đánh được tới Giao Ly.”

Chu gia đã sớm đặt mua nhà ở Giao Ly, vua Giao Ly lại ban thưởng phủ đệ, nếu như Đại Tề loạn, bọn họ đương nhiên có thể trở về Giao Ly để lánh nạn.

Chu phu nhân nói: “Lão gia ở bên ngoài cũng phải cẩn thận.”

Chu Diễm “hừ” một tiếng: “Giết hết những người có liên quan đến Bùi gia, bất luận là già trẻ trai gái, cũng để cho tất cả mọi người biết một lòng muốn đi theo Bùi gia là kết quả gì.”

Binh mã của Chu gia đều tụ tập bên ngoài thành, thấy đám người Chu Diễm ra khỏi thành, mấy cái đầu trong góc mới thò ra.

Phùng sư thúc nhìn ba tiểu tử phơi nắng đen xì bên cạnh, trong ánh mắt mang theo mấy phần chán ghét. Đợi ba tên này quay về kinh rồi, sợ rằng đến cả mẹ của bọn chúng cũng không nhận ra.

Phùng sư thúc nói: “Trước đây chúng ta đã nói thế nào?”

“Con đi tìm lương thảo, phóng hoả trước, đợi đến khi thủ quân trong thành đi dập lửa, lại cứu những người đó ra.”

Đến lúc đó Chu Diễm bị binh mã bên ngoài giam chân khó mà quay về viện trợ.

“Đây chính là cách Ninh Vương dùng ở kinh thành,” Phùng sư thúc nói, “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng hạ thủ lưu tình, bọn chúng làm một chúng ta sẽ làm mười lăm. Chỉ có điều kinh thành có thể thủ được, Chu Diễm muốn làm vua một cõi, trong tay lại không có nhiều cấm quân như vậy.”

Cố Bỉnh Chi vỗ một cái vào sau lưng Phùng sư thúc: “Làm thôi.”

Phùng sư thúc không khỏi liếc mắt, hắn cho là còn có lựa chọn sao? Đến nơi này không làm cũng phải làm, lên thuyền giặc muốn xuống phải được ông ta đồng ý.

“Nhớ kỹ, để lại cửa tây cho người Chu gia chạy trốn.”

Chu gia có đường lui ở Giao Ly, gặp phải loại chuyện này nhất định sẽ nghĩ đủ cách rời đi, cứ để cho bọn chúng đi.

Huynh đệ Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi nhìn nhau, không hiểu tại sao phải làm như vậy.

Từ Khải Chi nói: “Các ngươi quên tỷ phu nói thế nào rồi à, Giao Ly muốn cái gì? Tại sao lại để Đàm Thịnh tiếp ứng bên cạnh Chu Diễm.”

Cố Chiêm Lâm nói: “Bởi vì Đàm Thịnh biết tính kế, thiên về thu gom của cải, mặc dù Đại Tề và Giao Ly không buôn bán qua lại, hắn vẫn có thể dùng đủ loại thủ đoạn để mưu lợi.”

Ánh mắt Từ Khải Chi phát sáng: “Cho nên, Đàm Thịnh sẽ không bỏ qua những tiền của kia của Chu gia.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện