Vương Hi trả thù Thường Kha bằng cách túm nàng đến chỗ thái phu nhân dùng bữa tối.
Thường Kha không muốn, Vương Hi bèn cười hắc hắc, nói:
- Nay muội ra ngoài để mua đồ cho thái phu nhân, nếu tỷ không đi thì muội đi một mình.
Thế chẳng phải thái phu nhân sẽ nghĩ nàng không hiểu chuyện?!
Thường Kha mở to mắt hạnh, nói:
- Lần sau mà muội còn muốn lười, đừng mơ tỷ giả bộ ngu ngơ giúp muội.
Vương Hi càng hiểu người của phủ Vĩnh Thành Hầu thì càng không muốn dây dưa với họ.
Nàng ôm tay Thường Kha, cười duyên:
- Tỷ tỷ tốt ơi! Chẳng phải muội nghĩ cho chúng ta ư? Chúng ta ra ngoài chơi, kiểu gì lúc về cũng phải qua vấn vấn an thái phu nhân, mà lại sắp đến bữa tối, thể nào thái phu nhân cũng giữ chúng ta lại ăn cơm.
Thôi thì chúng ta chủ động đến nói chuyện với bà, để mọi người cùng vui.
Thường Kha nói:
- Nhưng tỷ không có tấm lòng như muội —— Thường Ngưng nghe nói tỷ theo muội ra ngoài chơi, thể nào cũng nghĩ cách dùng bữa tối ở chỗ thái phu nhân.
Đến lúc đó, kiểu gì tỷ ấy cũng dở dở ương ương.
Muội có thể không nhìn, không nghe, nhưng tỷ không có cách tránh đi.
Đặc biệt là mẫu thân của nàng, trông mong sau này nàng xuất giá có Hầu phủ chống lưng, sợ nàng làm mất lòng Thường Ngưng, khiến Hầu phu nhân không vui.
Mà nàng cứ nghĩ đến những chuyện rắc rối phát sinh này là lại không nhịn được thở dài.
Bấy giờ, Vương Hi mới chợt nhận ra mình làm như vậy không ổn.
Nàng do dự hỏi:
- Hay là chúng ta dùng bữa với thái phu nhân xong rồi đi luôn? Dù sao chúng ta cũng ra ngoài cả ngày, mệt cũng là chuyện bình thường.
Như thế thì có thể bớt nghe Thường Nhưng nói mấy câu.
Nhưng Thường Kha lại cho rằng đó không phải cách.
- Tỷ ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó hả? Tỷ ấy sĩ diễn với muội.
Nếu có muội ở đó, tỷ ấy châm chọc, khiêu khích vài câu là cùng, nhưng nếu tỷ giả bộ không hiểu, tỷ ấy sẽ càng tư giận, thế coi như phản tác dụng rồi!
Vương Hi ngẫm lại.
Đúng là tính Thường Ngưng như vậy.
Nàng không khỏi cười ha ha, nói:
- Dù sao thì đây cũng là một cách!
Sau đó, nàng chân thành nói với Thường Kha:
- Nhà ngoại đối xử với tỷ thế nào? Có biểu huynh hay thế bộc nào tin tưởng được không? Muội cho rằng gia chủ nhà tỷ không có tiền nên chỉ có thể phụ thuộc vào Hầu phủ.
Chẳng thà tỷ suy ngẫm xem, tranh thủ lúc muội còn ở kình thành tìm giúp nhà tỷ một công việc rồi kiếm cơ hội ra ở riêng.
Thường Kha lắc đầu, đáp:
- Vô dụng thôi.
Đây không phải là chuyện tiền bạc.
Phụ thân của tỷ ở lại Hầu phủ cũng bởi vì có năng lực quản lý công việc, nếu muốn ra ở riêng thì đã ra lâu rồi.
Chủ yếu là phụ mẫu tỷ nghĩ rằng rời Hầu phủ thì sẽ không có nơi che chở, không có ai để nhờ cậy.
Giờ tỷ chỉ trông mong đệ đệ đừng bị phụ thân dạy thành cái tính giống ông ấy, sau này tiếp tục làm việc cho Đại đường huynh thôi.
Vương Hi biết một số việc của phủ Vĩnh Thành Hầu nhưng cũng chỉ là bề nổi, vì vậy nàng không nên tùy tiện đưa ra lời khuyên cho người khác.
Đừng để đến mùa thu, khi nàng đã chạy về Tứ Xuyên rồi mà đại chưởng quỹ vẫn phải xử lý mấy thứ rối rắm còn lại.
Nàng chuyển câu chuyện sang đồ mua cho thái phu nhân, chẳng mấy chốc hai người đã tới Ngọc Xuân đường.
Thái phu nhân đã biết hai nàng về, đang chờ hai nàng đến vấn an.
Vú Thi mỉm cười ra ngoài đón.
Vương Hi đưa cho bà ấy hầu bao ngũ độc:
- Ta và Ngũ biểu tỷ ra ngoài mua đồ, thấy đẹp nên tặng cho vú.
Trong dịp tết Đoan Ngọ, kinh thành có có phong tục đeo hầu bao ngũ độc.
Tuy bây giờ cách tết Đoan Ngọ hơi sớm nhưng cũng coi là có lòng.
Nụ cười trên mặt vú Thi càng tươi.
Bà không thể ghét Vương Hi được.
Mỗi lần Vương Hi qua chỗ thái phu nhân đều mang theo gì đó, mà bà lại là người hầu bên thái phu nhân nên mới chỉ hai, ba tháng này thôi đã được hưởng không ít lộc.
Vú Thi luôn miệng cảm ơn, nhận hầu bao rồi dẫn hai người vào phòng thái phu nhân.
Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210
Vương Hi và Thường Kha vấn an thái phu nhân, sau đó lấy ra mấy những thứ mua cho thái phu nhân ở Vân Thường Dung như khăn che trán, khăn tay và mấy món đồ tinh linh.
- Cháu và Ngũ biểu tỷ chọn đó ạ.
Dù tay nghề tầm trung nhưng trông thú vị lắm.
Đúng là rất thú vị.
Những món đồ kia không phải hồng thì cũng là tím, trắng bạc, là màu sắc mà các cô nương trẻ hay dùng, lại còn thêu họa mi, vẹt, ong mật.
Đặc biệt, các hình thêu này rất sáng tạo, lại còn sinh động, vui mắt.
Vương Hi nhớ mua quà cho bà, bà rất vui.
Nhưng bà là thái phu nhân của phủ Vĩnh Thành Hầu, đã con cháu đề huề mà lại dùng những đồ như này thì hơi quá.
Bà vuốt ve con họa mi được thêu bằng chỉ vàng lục đan xen, màu sắc tươi sáng, sinh động như thật trên nền quạt hồng.
- Đây không phải màu ta nên dùng.
Con bé này thật là, càn quấy quá cơ!
Vương Hi lại nghĩ như thế, cười đáp:
- Bà tốt với bọn con như thế, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.
Chuyện quần áo thì không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ những món đồ nhỏ thế này cũng không được chọn màu sắc tươi sáng? Lão hầu gia đã không còn, Hầu gia lại là người con hiếu thảo, nếu bà thích thì ai dám nói gì.
Nếu không có bà, cái nhà này có được như hôm nay không?
Ai bảo lão hầu gia không cứu mẫu thân nàng, dù ông ta chết rồi, nàng vẫn tranh thủ lôi ông ta ra làm bia đỡ.
Nếu ông ta ở dưới đó biết thì càng tốt!
Thái nghe nàng nói vậy thì lập tức nghĩ đến những ngày tháng chịu thương chịu khó của mình, cảm thật mình không những nhận những món đồ này mà còn phải thoải mái dùng, xem ai dám chỉ trỏ mình!
- Thế thì bà nhận! - Thái phu nhân cười ha hả, dặn vú Thi.
- Khi nào tham gia tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa thì dùng.
Vú Thi muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không hé răng.
Thái phu nhân càng thương Vương Hi.
Nhà nhiều con nhiều cháu như thế mà không có đứa nào cảm thông với bà.
Lão hầu gia đi rồi, bà là thê tử kết tóc nên thủ tiết cho ông, nhưng thủ tiết