Edit: uyenchap210
Kinh thành rạng sáng, dù sắp vào hạ nhưng tiết trời vẫn hơi se lạnh.
Vương Hi đi ra từ cửa sau, nắm chặt áo choàng gấm đỏ trên người, nhưng vừa đến cổng của Tình Tuyết viên thì lại chạm mặt Thường Kha.
- Sớm vậy muội đã ăn sáng chưa? Tỷ đang định qua chỗ muội ké bữa sáng.
- Thường Kha hồn nhiên hỏi.
Vương Hi không chắc thanh đao cửu hoàn kia còn cắm trong rừng trúc không nên không muốn Thường Kha cùng theo đến Liễu Ấm viên.
Coi bộ hôm nay nàng quá có duyên với cháo sườn rồi.
Nàng đành phải quay về cùng Thường Kha, vừa cởi áo khoác đưa cho tiểu a hoàn vừa nói:
- Sao hôm nay tỷ đột nhiên có hứng qua chỗ muội ăn sáng vậy? Muội vốn định qua chỗ thái phu nhân dùng bữa nè.
Thường Kha và Vương Hi ngồi xuống bàn tròn, đợi tiểu a hoàn bày bữa.
- Tỷ gần như thức trắng cả đêm qua.
- Nàng ghé lại gần Vương Hi, thì thầm.
- Tỷ cứ thấy Trần Lạc sao sao ấy.
Người xưa có câu: "Ba tuổi thấy già*".
Dù mấy năm rồi tỷ không gặp Trần Lạc, nhưng tính hắn thế nào, vớ đại một người hỏi là biết.
Thế mà lúc ở hiệu thuốc, hắn thấy muội sắp ngã thì ba chân bốn cẳng chạy tới dìu, còn trưng ra bộ mặt dịu dàng.
Tỷ nghĩ hắn tự dưng làm bộ ân cần như vậy không phải lừa đảo thì cũng là trộm cướp, chắc chắn không có gì tốt.
Chẳng phải muội coi Phùng đại phu như người thân ư? Tỷ nghĩ muội phải để tâm chuyện này đi, thế nào cũng phải cảnh báo cho Phùng đại phu biết.
Hắn ở trước mặt Phùng đại phu và trước mặt người khác là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chắc chắn hắn định làm gì đó với Phùng đại phu!
Ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già: ý muốn nói rằng từ vẻ ngoài của một đứa trẻ đã có thể biết được sau này nó trở thành người như thế nào.
Truyện được đăng tại wattpad uyenchap210
Vương Hi không ngờ tỷ ấy sáng sớm chạy tới là vì chuyện này.
Nàng không khỏi ngẩn người.
Thường Kha thấy nàng không có phản ứng gì thì tưởng nàng không để tâm lời mình nói, thế nên hơi giận, vỗ vai nàng, cao giọng lên:
- Không phải tỷ dù dọa đâu! Cái con người của hắn, ngay cả phụ thân mình cũng không ưa, vậy mà hôm qua lúc đỡ muội lại tỏ ra dịu dàng.
Tỷ nghĩ lại là thấy rùng mình.
Toan tính của hắn chắc chắn rất kinh khủng, muội nhất định phải chú ý, biết chưa?
Nói rồi còn lay lay vai Vương Hi.
Vương Hi bị lay đến mức hoa mắt chóng mặt, vội nói:
- Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ cẩn thận!
Nhưng trong bụng lại xem thường.
Nàng tin trực giác của mình.
Tựa như khi còn bé, cô Tứ cứ thấy nàng là lại cười tươi như hoa, người khác đều nói cô Tứ quý nàng còn hơn cả con gái của cô, nhưng tự nàng biết cô Tứ không hề thích nàng.
Nàng có thể cảm giác được Trần Lạc không có ác ý gì.
Nếu không, với sự sòi đời của mình, Phùng đại phu đã không chỉ khuyên nàng mấy câu.
Song định kiến không phải là thứ có thể thay đổi trong chốc lát.
Vương Hi không định thay đổi cách nhìn của Thường Kha về Trần Lạc.
Nhưng nàng cũng biết Thường Kha muốn tốt cho nàng nên lập tức nắm tay tỷ ấy, đảm bảo:
- Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ nói lại với Phùng đại phu.
Bình thường muội là người cẩn thận mà.
Thường Kha gật gật đầu, cuối cùng thì tâm trạng cũng được thả lỏng.
Hai người cùng ăn sáng.
Thường Kha lại tán dương đầu bếp của nàng như mọi lần.
Thấy sắc trời không còn sớm, hai người nắm tay nhau cùng đến chỗ thái phu nhân.
Ăn no thỏa thuê đâm ra hơi lười, Thường Kha và Vương Hi vừa đi vừa nói đến chuyện trong phủ:
- Muội biết tại sao hôm qua Thường Ngưng và Thường Nghiên tới muội như vậy không? Thường Ngưng cãi nhau với Phan tiểu thư.
Đại bá mẫu tức quá, muốn cấm túc Thường Ngưng, trùng hợp lúc đó Thường Nghiên qua gọi tỷ ấy đi vấn an thái phu nhân.
Thường Nghiên khuyên Đại bá mẫu hồi lâu, Đại bá mẫu mới nguôi giận, thả Thường Ngưng đi.
Vương Hi "chậc chậc" cảm thán:
- Nhị biểu tỷ ghê gớm thật đó! Ai cũng gây sự được.
- Còn không phải! - Thường Kha nói.
- Tỷ nghĩ Phan tiểu thư không muốn làm ầm ĩ lên.
Dù sao nàng ấy cũng đến xem mặt, nếu có lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến nàng ấy thì hôn sự với Lưu gia cũng khó theo.
Chắc chắn là Nhị tỷ gây sự trước.
Mà chẳng hiểu sao tỷ ấy như suốt ngày ăn pháo, thấy ai cũng muốn gây sự.
Giờ có Phan tiểu thư chắn trước hai ta, hai ta có thể yên bình một thời gian rồi.
Mặc dù như vậy hơi có lỗi với Phan tiểu thư nhưng tỷ thật sự sợ tỷ ấy làm ầm lên.
Vương Hi cũng thấy Thường Ngưng thích gây sự vô cớ.
Nàng cười nói:
- Nhưng thương Tam biểu tỷ thật, bị kéo chân mà còn phải giải quyết hậu quả cho người ta.
Thường Nghiên trưởng thành, điềm tĩnh hơn Thường Ngưng nhiều.
Dù Thường Ngưng lớn hơn Thương Nghiên một tháng tuổi, nhưng trong mắt mọi người, Thường Ngưng mới giống muội muội, còn Thường Nghiên lại là tỷ tỷ, và còn được đánh giá cao hơn.
Vương Hi biết như vậy có hơi kỳ lạ, nhưng ai bảo Thường Ngưng khó ưa, nàng không muốn để ý đến Thường Ngưng.
Khi đến chỗ thái phu nhân, bọn nàng không chỉ thấy Thường Ngưng và Thường Nghiên mà còn có Phan tiểu thư.
Ba người ngồi quanh thái phu nhân, tất cả đang nghe Thường Ngưng nói gì đó.
Đêm qua còn xích mích, thế mà sáng nay đã cùng nhau tới vấn an thái phu nhân.
Vương Hi và Thường Kha liếc nhau, sau đó mới bước tới, thi lễ với thái phu nhân.
A hoàn nhanh nhạy bưng ghế đôn tới.
Hai người cảm ơn rồi ngồi xuống, bấy giờ mới biết mọi người đang bàn về tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Thái phu nhân hỏi các nàng chuẩn bị váy áo, trang sức thế nào rồi, sau đó nói:
- Tuy năm này không phải năm tròn nhưng Thục phi nương nương vẫn dẫn công chúa Phù Dương đến chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Các cháu nhớ chú ý, ngày đó mặc gì phải để Hầu phu nhân xem trước, đừng làm mất mặt ở yến hội.
Thục phi nương nương ư? Vương Hi chớp mắt.
Nếu nói Hoàng hậu là người thống lĩnh lục cung thì vị Thục phi nương nương này chính là người được sủng ái nhất hậu cung.
Bà ấy còn sinh cho Hoàng thượng Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và con gái duy nhất là Công chúa Phú Dương.
Vĩnh Hưng năm mười sáu, bà ấy xém chút được sắc phong làm quý phi.
Bà ấy cũng là phi tần duy nhất trong hậu cung sinh hai vị hoàng tử, có thể nói là một nhân vật hết sức quan trọng trong chúng phi tần.
Bà ấy cũng đến chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh...!Nàng chỉ biết Trưởng công chúa thân với Hoàng hậu chứ chưa hề nghe nói quan hệ giữa Trưởng công chúa với Thục phi nương nương cũng tốt!
Thường Ngưng nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hỏi thái phu nhân:
- Trưởng công chúa Bảo Khánh phái người đưa tin cho bà ạ?
Trước những yến hội vô cùng long trọng, chủ nhà sẽ phái quản sự vú hầu đi thông báo và lưu ý một