Lúc này ở rừng Lạc Nhật, Vũ Vô Cực cùng với Độc Cô Bác đã sớm trở về. Đoạn đường từ thành Nặc Định trở về rừng Lạc Nhật không ngắn chút nào. Bất quá với sự phấn khích của Phong Hào Đấu La thì con đường dài từ nơi đó đến nơi này bất quá chỉ là vấn đề nhỏ với Độc Cô Bác.
Nhìn một con hồn thú hơn bảy vạn năm ngã xuống mặt đất hôn mê. Nó đã hoàn toàn trúng mê độc của Độc Cô Bác. Mặc dù loại độc này không gây tổn thương cho hồn thú nhưng lại làm cho hồn thú tê liệt rơi vào tràng thái hôn mê khá sâu. Độc Cô Bác toả ra uy áp của một Phong Hào Đấu La, không có bất cứ con hồn thú nào dám đến gần lão và con hồn thú hơn bảy vạn năm này cả.
Bàn tay lão Độc Cô Bác đặt lên bụng của con hồn thú hơn bảy vạn năm này. Hồn lực theo đó tiến vào trong cơ thể con hồn thú. Đôi mắt Độc Cô Bác nheo lại trực tiếp dựa theo pháp quyết Vũ Vô Cực đưa cho bắt đầu điều khiển hồn lực bản thân dẫn đường cho hồn lực tồn tại trong cơ thể hồn thú.
Thời gian không quá lâu, bàn tay Độc Cô Bác rời khỏi con thú. Trong lòng bàn tay Độc Cô Bác trôi lơ lửng một vòng hồn hoàn màu đen to tướng. Lão từ trong ngực lấy ra một cái bình bằng vàng kim. Chiếc bình này toàn bộ được làm từ thứ kim loại bằng kim hồn tệ. Ở trên đó có những hoa văn chằng chịt lằng ngoằng vô cùng phức tạp.
Bàn tay lão nắm lấy chiếc bình mở ra chiếc nút nhỏ trên bình, hồn lực truyền vào chiếc bình. Ngay lập tức hồn hoàn màu đen theo đó chui tọt vào trong chiếc bình. Lão rất thành thục điêu luyện đem chiếc nút nhỏ của chiếc bình đóng lại. Đến lúc này lão thở ra một hơi dài: “Số lượng không ít đi! Không biết có đủ thằng nhóc chế tạo ra hồn cốt mười vạn năm?”
Bàn tay nắm chiếc bình hồ lô vàng kim này, vẻ mặt lão hiếm thấy xuất hiện sự phấn khích đến tột độ. Bất quá sau đó sự phấn khích tột độ này biến thành thở dài. Hắn nhớ đến được bản thân mình hình như đã hấp thu sáu khối hồn cốt bao gồm đầu, ngực, hai chân và hai tay. Nếu như hắn gặp được Vũ Vô Cực trước lúc trở thành Phong Hào Đấu La và chưa hấp thu Hồn Cốt thì tốt biết bao.
Ngay sau đó, vẻ mặt lão từ phiền muộn lại biến thành vui mừng như điên. Hắn nhớ đến mình hẳn có thể sử dụng rất nhiều ngoại phụ hồn cốt đi. Nếu như vậy cũng không cần lo lắng hồn cốt sẽ xung đột. Song lão lại lâm vào suy nghĩ: “Làm thế nào từ chỗ thằng nhóc kia đạt được mấy khối hồn cốt mười vạn năm nữa đây?”
Rất nhanh lão trở lại Dược Viên của mình. Ở gần Âm Dương linh tuyền, một thằng nhóc tóc trắng ngồi ở nơi đó. Đôi mắt của hắn nhíu mày lại nhìn về phía một vật có hình dạng giống như một cái đĩa với những hoa văn phức tạp. Ở trung quanh Âm Dương linh tuyền cũng đặt một đống thứ kỳ quái với hoa văn phức tạp khôngkém. Chúng đang phát ra ánh sáng xinh đẹp và toàn bộ ánh sáng đó giống như truyền tới chiếc đĩa lấp lánh trong suốt như thuỷ tinh đang lơ lửng giữa Âm Dương nhãn.
Một hồn cốt có hình thù một đôi cánh đang lơ lửng ở nơi đó. Toàn bộ năng lượng của nơi này giống như truyền vào trong chiếc hồn cốt này. Đôi mắt cậu nhóc nheo lại, hắn lẩm bẩm nói: “Hồn cốt cánh do rút hết hồn lực nên trở nên yếu đuối sao? Vậy nên không có cách nào hấp thu quá nhiều hồn lực tiến giai? Xem ra đạt đến mười vạn năm hồn cốt cũng là đến cực hạn rồi sao?”
“Thằng nhóc...” Độc Cô Bác nhàn nhạt mở miệng lên tiếng hỏi: “Như thế nào rồi!?” Con mắt hắn nhìn về phía mảnh hồn cốt đang lơ lửng trong chiếc đĩa thuỷ tinh kia mà trở nên nóng rực.
Bàn tay Vũ Vô Cực đưa ra, Độc Cô bác hiểu ý ném cho Vũ Vô Cực chiếc bình hồ lô màu vàng kim này. Bắt được chiếc chiếc bình vàng kim, Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Song rồi đó! Cũng có chút đáng tiếc. Ta nghĩ có thể nâng cấp khối hồn cốt này cao hơn một chút. Xem ra mỗi loại hồn cốt đều có thể đạt đến cực hạn của nó. Khối này đã đạt đến mười vạn năm, ta thứ tăng lên nó vượt qua mười vạn năm nhưng dường như rất khó. Xem ra phải nghĩ cách khác...”
Nhìn chiếc hồn cốt bay vào trong tay Vũ Vô Cực, hắn trực tiếp ném cho Độc Cô Bác mà không chút nào để ý. Đến đây, Độc Cô Bác chỉ có thể thở ra một hơi dài. Hắn nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Thằng nhóc này, quý tộc không biết bình dân đói khát. Ngươi có biết hồn cốt mười vạn năm quý giá như thế nào hay không? Vậy mà trong mắt ngươi lại không đáng một đồng. Đúng là...”
“Ta đã dùng Đạo Văn lấy ra hai quy tắc đưa vào trong khối hồn cốt này!” Vũ Vô Cực lại chẳng thèm để ý tiếp tục nói: “Hai loại hồn kỹ này có lẽ đối với lão độc vật như ông là thần kỹ cũng nên!”
“Hai loại hồn kỹ!” Độc Cô Bác tò mò lên tiếng hỏi: “Lão phu rất tò mò, ngươi đem hai loại hồn kỹ nào đưa vào hồn cốt này? Ngươi không có lừa lão phu, cho hai loại hồn kỹ kỳ quái không có tác dụng nào đấy chứ?”
“Ta giống người như vậy hả!?” Vũ Vô Cực lập tức mở miệng chất vấn. Độc Cô Bác chỉ nhìn hắn làm hắn giận dữ: “Còn không mau đi hấp thu đi. Đối với lão có tác dụng cực lớn. Biết đâu lão lại đột phá thêm cấp nữa thì sao? Nhanh đi, ta không có thời gian ở đây ngồi chờ lão đâu. Ta muốn ăn cơm còn ngủ một giấc. Ngày hôm nay thực sự là mệt!”
Khoé miệng Độc Cô Bác kéo kéo, bất quá hắn vẫn nhanh chóng nhận hồn cốt sau đó trực tiếp ngồi xuống bắt đầu luyện hoá hồn cốt. Vũ Vô Cực nhìn cảnh này cũng không quấy rầy hắn, chính bản thân Vũ
Vô Cực cũng đang rơi vào trầm tư: “Xem ra dữ liệu không đủ. Nếu như vậy e rằng ngay cả hồn hoàn mấy chục vạn năm cũng khó mà tạo ra. Cần thiết kiếm một cái hồn hoàn 100 vạn năm cùng hồn cốt 100 vạn năm. Chỉ có phân tích ra hồn cốt và hồn hoàn mới có thể tạo ra được chúng.”
“Bất quá kiếm được hai thứ này hơi khó!” Vũ Vô Cực trầm tư nhăn mày thật sâu: “Ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng có vài con có cấp bậc như thế. Bất quá trêu vào chúng thì quả thực phiền phức. Sau này mình còn muốn ở nơi đó hoạt động lâu dài. Tính... Ở biển sâu có rất nhiều con mà trong đó có một con rất phù hợp với mình. Nó cũng gần như thành thần với 100 vạn năm, thân thể lại có chín thành chính chuyển thành thần tính. Vẫn là săn giết con hồn thú này đi!”
Ý tưởng trong đầu Vũ Vô Cực thật sự điên cuồng. Ngay cả Phong Hào Đấu La như Độc Cô Bác cũng không dám săn giết hồn thú 100 vạn năm. Sợ rằng cực hạn đấu la 99 cấp gặp phải con hồn thú 100 vạn năm cũng cảm giác kiêng kị. Há là một thằng nhóc mới tập tễnh bước vào con đường tu luyện có thể chiến thắng được. Hắn dựa vào cái gì săn giết hồn thú 100 vạn năm. Độc Cô Bác nếu biết việc này nhất định sẽ mắng hắn té tát không kiêng kị gì.
Đoàn người Tiểu Linh bám sát bên cạnh Đại Sư. Họ không có dám rời đi Đại Sư nửa bước. Vì bây giờ đã tiến vào bên trong khu vực rừng rậm. Bàn tay Đại Sư vung lên, giọng nói quát nhẹ: “Ra đi La Tam Pháo!”
Hống! Một tiếng rống phát ra, một con rồng cao đến vài trượng xuất hiện trong mắt đám người Tiểu Linh. Nhìn đám đồ đệ há hốc mồm thì Đại Sư thoả mãn mỉm cười. Trong lòng Đại Sư không khỏi dậy lên một chút hư vinh và tự tin. Diễm Phi nhăn mày mở to mắt lên: “Sư phụ, vũ hồn ngài không phải khác sao? Chẳng lẽ võ hồn còn có thể biến đổi!”
“Khụ, khụ...” Ngón tay nắm đặt ở miệng, Đại Sư ho khan vài tiếng nói: “Lần này võ hồn của ta có thể lột xác tiến hoá đều nhờ lễ vật mà chống chưa cưới của các con đưa cho ta. Chính vì vậy mà ta cũng đột phá ba mươi cấp. Ta cũng phải cảm ơn cậu ta nếu như lần tới ta gặp cậu ta. Cậu ta đã giúp cho ta rất nhiều, giải quyết vấn đề khúc mắc nhiều năm trong lòng ta.”
“Sư phụ...” Hồng Liên chớp chớp mắt to vươn lên, nàng mở miệng hỏi: “Ta có thể ngồi lên trên con rồng này không? Nếu cưỡi nó bay lên trời hẳn là rất uy phong đi!”
Đại Sư đang chần chờ một chút thì ở bên cạnh bé gái Tiểu Y giật giật cánh tay của Đại Sư. Sau đó nàng cũng ngước mắt nhìn về phía con rồng. Vẻ mặt Đại Sư có chút khó hiểu. Diễm Linh Cơ bình tĩnh nói hộ nàng: “Sư phụ, Tiểu y muốn hỏi sư phụ nàng có thể cưỡi con rồng đó không?” Lời này rơi vào tai Tiểu Y, cô bé mở to đôi mắt tìm nhìn về phía Đại Sư và gật đầu.
“Khụ, khụ...” Vài tiếng ho khan từ miệng Đại Sư lại phát ra: “Hiện giờ vẫn ở trong rừng. Nếu như các ngươi muốn cưỡi nó vậy hãy trở về học viện trước đã. Tam pháo, đi trước mở đường!”
Gầm! Thân hình uy vũ của nó đi về phía trước. Sau khi lột xác trở thành hoàng kim thánh lóng, La Tam Pháo đã hoàn toàn biến hoá. Khí thế uy áp của long tộc toả ra khiến cho đám hồn thú lui tránh. Đại Sư mở miệng nói: “Vì La Tam Pháo tiến hoá thành hoàng kim thánh long nên uy áp nó toả ra rất mạnh. Bình thường hồn thú cũng cơ bản sẽ không uy hiếp đến chúng ta. Đối với chúng ta mà nói, có La Tam Pháo ở săn giết hồn hoàn sẽ tốt hơn? Cái này cho ngươi. Một kích cuối cùng để giết hồn thú phải do ngươi tự mình hoàn thành." Bàn tay Đại Sư lấy một thanh đoản kiếm hoa lệ từ trong lòng đưa cho Đường Tam.
Toàn thân của vỏ đoản kiếm màu lam, phía trên khảm bảy khỏa lam bảo thạch. Chuôi kiếm có một khối ngọc thạch màu nhũ bạch, kiếm dài một thước hai tấc, mặc dù vẫn chưa rời vỏ, nhưng cầm trong tay cũng có thể cảm giác được nhè nhẹ hàn khí.
Đi không xa, đột nhiên La tam pháo dừng lại, đôi mắt hướng một phía mà nhìn, trong miệng phát ra hai tiếng kêu "Hống, hống..." Một con vật nhìn qua có điểm giống một con mèo xuất hiện ở hướng mà mắt nó có thể nhìn thấy, chính đang trên cây. La Tam Pháo xuất hiện làm cho nó đang liếm láp tay mình theo đó giật bắn quay người bỏ chạy.
La Tam Pháo quay đầu lại hãnh diện nhìn về phía Đại Sư, Đại Sư cười khổ nói: “Là một con mười năm Ba lan miêu. Ba lan miêu vừa rồi thuộc loại hồn thú họ mèo. Thân nó có tính công kích rất mạnh, nhưng chỉ cần ngươi không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ không dễ dàng phát động công kích. Nếu là Hồn sư có hồn thú là Miêu khoa, dùng nó làm hồn hoàn đầu tiên của mình coi như là một lựa chọn rất tốt. Các ngươi không nên xem nhẹ con Ba lan miêu vừa rồi. Nếu là một con Ba lan miêu đã hơn ngàn năm, La Tam Pháo dù đã tiến hoá cũng không dễ trêu chọc nó.”