Thất bất ngờ khi Mã Hồng Tuấn lại trực tiếp nói sẽ suy nghĩ lời mời Vũ Vô Cực. Thiên Địa tông bây giờ đều là đứng đầu đại tông môn. Nhiều người còn cho rằng sức mạnh của nó vượt qua cả Vũ Hồn Điện. Thế lực thần bí quật khởi mạnh mẽ có thể sánh ngang cùng Vũ Hồn Điện. Vậy mà Mã Hồng Tuấn lại có thể kháng cự lại dụ dỗ này.
Thật ra thì Mã Hồng Tuấn cũng rất muốn đồng ý. Chỉ cần trở thành đệ tử Thiên Địa tông, hắn nghe thôi cũng biết được bản thân mình tuyệt đối khó lòng kháng cự. Trở thành học viên của học viện Thiên Địa đã khó rồi, trở thành đệ tử càng khó khăn hơn. Chỉ cần hắn đồng ý, như vậy sau này hắn tuyệt đối không cần lo lắng cho tương lai của mình sẽ đi về đâu.
“Ta thay thằng nhóc này đồng ý việc này rồi!” Đột nhiên âm thanh vang lên làm cho đoàn người Vũ Vô Cực tất cả đều ngẩn người. Họ quay ra thấy được hai người Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức đi cùng với nhau hướng về phía nhà ăn đi tới.
“Viện trưởng, thầy Triệu!” Đoàn người không hẹn mà cùng hô lên, chào hỏi hai người.
...
Thành Thiên Đấu, học viện Thiên Địa...
Tất cả mọi người tập trung với nhau ở trên quảng trường lớn kia. Tất cả bao gồm ba mươi tên thiếu nữ với độ tuổi xinh đẹp ăn mặc một thân quần áo giống nhau. Sau lưng bọn họ là một đám hồn thú đứng lẳng lặng ở nơi đó. Chúng đều phát ra âm thanh khì khì nhưng tất cả đều không có dám động đậy.
Độc Cô Bác nhìn về phía ba mươi tên thiếu nữ cùng với ba mươi con hồn thú hơn chín vạn năm thì gật đầu thoả mãn. Hắn mở miệng lên tiếng nói: “Ba mươi nữ hồn sư, võ hồn của họ đều thực sự đặc biệt. Các ngươi định dùng họ làm người hầu trong học viện Thiên Địa!” Song hắn mở miệng lẩm bẩm nói: “Ba mươi người thiếu nữ này, độ tuổi dưới mười sáu tuổi hơn nữa tư sắc đều là thượng giai. Số tiền tiêu tốn vào những thiếu nữ này cũng không ít đi!”
“Tiền bối Độc Cô Bác nói rất đúng!” Đông Quân Diễm Phi nhìn về phía đám người thiếu nữ. Những thiếu nữ này tư sắc đúng là thượng đẳng. Nàng gật đầu xác nhận nói: “Những thiếu nữ này đều đã được dạy dỗ qua. Để cho bọn họ xử lý công việc trong học viện này không gì thích hợp hơn. Ngoài ra, tư sắc bọn họ cũng không kém. Hoàn toàn phù hợp đảm đương mặt mũi cho học viên Thiên Địa.”
“Các ngươi... mấy người này cũng quá phá sản đi!” Bàn tay Độc Cô Bác đưa lên che mặt của mình, hắn thở ra một hơi dài: “Chỉ có học viện Thiên Địa các ngươi mới tiêu tốn đủ năng lực chịu nổi cái giá trên trời như thế. Mà ta cũng cảnh báo, các ngươi không sợ trong những thiếu nữ này có người tổ chức khác lẻn vào sao?”
“Tiền bối, ngài không phải lo lắng!” Nguyệt Thần tự tin, đôi mắt thông qua lớp vải mỏng nhìn về phía ba mươi người thiếu nữ này rồi nói: “Các nàng, ta đều đã điều tra qua. Các nàng còn chưa có thể thoát khỏi khả năng điều tra của ta. Hơn nữa, tính mạng các nàng đều nằm trong tay chúng ta. Ta tin tưởng các nàng sẽ không mang tính mạng minh và người nhà các nàng ra đánh cuộc phản bối chúng ta.”
“Được rồi, được rồi...” Độc Cô Bác phất phất tay mở miệng thở ra một hơi dài rồi nói: “Việc này lão phu đúng không phải người trong nghề. Tất cả mọi việc đều nghe các ngươi!”
“Các ngươi hãy phóng thích võ hồn cho ta xem một chút!” Đại Sư lúc này ngồi ở một cái bàn đặt ở trên đó là một tập hồ sơ. Hắn muốn hiểu cặn kẽ hơn võ hồn và đặc tính của các nàng. Đặc biệt khi mà các nàng đều là hồn sư một vòng. Bản thân Đại Sư lại nhớ đến mình trước kia, nếu như Thiên Địa tông sớm một chút, hắn có lẽ hiện giờ có thể thoát khỏi cái danh hiệu phế vật. Cũng chẳng cần trở thành một hồn sư đi nghiên cứu lý thuyết.
...
Trở lại học viện Sử Lai Khắc, hai người Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức bắt đầu vô lại ăn ké thức ăn do Vũ Vô Cực nấu. Quả thực thức ăn Vũ Vô Cực nấu quá ngon, lại tiết kiệm được rất nhiều tiền. Họ không có lý không đi ăn trực kiểu này. Đồng thời Phất Lan Đức cũng trực tiếp đem mập mạp bán cho Vũ Vô Cực.
Mã Hồng Tuấn muốn đi hỏi ý tưởng của Phất Lan Đức một chút. Phất Lan Đức có công ơn dưỡng dục bồi tài Mã Hồng Tuấn trở thành hồn sư. Hắn sẽ không vì lợi ích mà quên đi công ơn Phất Lan Đức nhưng hắn cũng không ngờ mình bị bán nhanh như vậy.
“Viện trưởng...” Mã Hồng Tuấn cảm giác được kỳ quái nhìn về phía Phất Lan Đức: “Ngài... ta...” Hắn cứ ở hai chữ này nói ra mà không biết nói điều gì.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào vai Mã Hồng Tuấn, Mã Hồng Tuân thấy được ánh mắt tràn đầy ấm áp của Phất Lan Đức. Phất Lan Đức mở miệng, âm thanh tràn đầy từ ái và quan tâm khi nói chuyện với Mã Hồng Tuấn: “Thằng nhóc này...” Tiếng thở dài từ miệng Phất Lan Đức phát ra: “Ngươi còn bà bà mẹ mẹ gì như nữ nhân vậy. Việc này ta thay ngươi làm chủ. Ngươi hãy gia nhập vào Thiên Địa tông đi. Đối với tương lai sau này ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn. Với cả, chim non một ngày sẽ trưởng thành, bầu trời cao
lớn kia mới thuộc về hùng ưng chân chính. Ta không hy vọng những học viên ta dạy ra sẽ biến thành nhưng chú chim cảnh ở trong nhà.”
“Viện trưởng...” Đôi mắt Mã Hồng Tuấn theo đó hơi đỏ lên ướt ướt: “Ta...”
“Nếu như viện trưởng nói như vậy thì cứ quyết định như vậy đi!” Văn Sơn nhún nhún vai cười khẽ nói: “Đến khi nào mập mạp tốt nghiệp khỏi học viện Sử Lai Khắc, hắn sẽ chính thức trở thành đệ tử Thiên Địa tông ta. Ta thay mắt tông chủ Thiên Địa tông thu hắn làm đệ tử ký danh của Thiên Địa tông chúng ta. Mọi việc hắn bái ai làm sư phụ vậy phải chờ đợi hắn tốt nghiệp học viện Sử Lai Khắc đã. Viện trưởng, ngài thấy như thế nào?”
“Nếu như vậy...” Viện trưởng Phất Lan Đức mỉm cười gật đầu nói: “Không có gì tốt hơn!”
...
Xoạt, xoạt, xoạt... Bàn tay Đại Sư đang liên tục ghi chép các loại võ hồn của các thiếu nữ cũng như khế ước hồn thú kết hợp với các nàng. Đại Sư vừa viết lách vừa mở miệng hỏi: “Các con, ta muốn biết ai trong các con là người phối hợp hồn thú cho họ!”
“Sư phụ...” Diễm Phi cũng trực tiếp đứng ra: “Là con!”
“Phối hợp không tệ lắm!” Đại Sư thoả mãn gật đầu một cái: “Phi Yên, lần này con phối hợp hồn thú khế ước khá là tốt. Bất quá, vài loại hồn thú đều là dạng họ hổ cùng với voi. Những loại hồn thú này tiêu hao lương thực tương đối lớn. Nếu như con chỉ nhằm mục đích dùng những thiếu nữ này như đặc định võ hồn cung cấp các loại thực phẩm thì con có thể sử dụng các loại hồn thú tiêu tốn ít năng lượng hơn. Đặc biệt là các loại hồn thú giống như hệ thực vật. Lượng tiêu hao thực phẩm của các loại hồn thú này khá thấp.”
“Cảm ơn sư phụ đã chỉ dạy!” Diễm Phi hơi hơi khom người nhìn về phía Đại Sư mà hành lễ: “Con sẽ ghi nhớ!”
“Ta biết học viện Thiên Địa có lực lượng không hề nhỏ chút nào!” Đại Sư hơi trầm mặc rồi nhắc nhở khéo: “bất quá, các con cần phải biết giữ chừng mực. Tránh cho người rèm pha dẫn đến nghi kị. Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của học viện Thiên Địa cũng như Thiên Địa tông với các thế lực ở hai đại đế quốc. Dù sao Thiên Địa tông cũng là ở hải ngoại mà đến.”
“Sư phụ...” Diễm Phi và Nguyệt Thần là hai người chủ quản lập tức mở miệng nói: “Chúng con đã biết!”
“Hừ...” Hồng Liên lập tức nhảy ra phá đám: “Sư phụ, chúng ta còn cần sợ hãi họ sao? Nếu như ba mươi con hồn thú này không địch nổi. Vậy chúng ta sẽ sử dụng ba trăm con. Ba trăm con không được ba nghìn con, ta còn không tin đám người đó dám động đến học viện chúng ta.”
“Hồng Liên...” Đầu Đại Sư cảm giác đau đau, hắn đưa hai tay xoa xoa hai huyệt thái dương của mình: “Con phải biết minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Tiền tài động lòng người. Chúng ta không thể không phòng bị!”
“Nga...” Hồng Liên lập tức trả lời như có lệ: “Con biết rồi!”
...
“Hô...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi. Hắn thở ra một hơi dài nhìn về phía trước lắc lắc đầu. Đặc biệt khuôn mặt bỉ ổi của Mã Hồng Tuấn khi dâng trà cho hắn. Ở một bên, Diễm Linh Cơ dùng khuỷ tay chọc chọc hắn đồng thời nàng khẽ nở nụ cười như có như không. Đầu Vũ Vô Cực khẽ lắc lắc, hắn mở miệng nói: “Ngươi... cũng không cần như vậy đâu, mập mạp! Thiên Địa tông cũng không có nhiều quy củ như vậy. Chỉ cần không làm ác, không khi sư diệt tổ cùng với biết tôn lão ái ấu là được rồi. Đến đây đi, ta sẽ truyền công pháp cho ngươi!”
“Nga... nga, Vô Cực ca, ta đã biết!” Mã Hồng Tuấn cười có vài phần tiện và bỉ ổi. Hắn hướng về phía Vũ Vô Cực đi đến, trong tay còn không quên cầm giấy trắng và bút bi.
“Ngươi làm gì vậy, mập mạp!?” Nhìn giấy bút đang trong tay Mã Hồng Tuấn, Vũ Vô Cực kỳ quái hỏi.
“Đương nhiên là ghi lại a!” Mã Hồng Tuấn trực bộc mở miệng nói: “Trí nhớ ta không được tốt nên muốn nhớ hết là không thể nào? Vô Cực ca cứ giảng dạy đi, ta sẽ ghi lại thật kỹ sau đó về phòng xem lại.” Thấy mặt Vô Cực xạm lại, Mã Hồng Tuấn lo lắng hỏi: “Vô Cực ca, chẳng lẽ chỉ là truyền miệng sao? Trí nhớ ta không được tốt lắm! Ây...”
“Bụp!” Một bàn tay Vũ Vô Cực trực tiếp chụp lên đầu của Mã Hồng Tuân, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Đứng chống cự!” Theo đó Mã Hồng Tuấn mới thả lỏng lại. Nhất thời theo đó bàn tay Vũ Vô Cực sáng lên. Các loại đạo văn theo đó lấp lánh lơ lửng uốn lượn qua bàn tay của hắn. Theo đó chúng dũng động tiến vào trong đầu Mã Hồng Tuấn.