Tô Đào thật sự không hề động đậy.
Không phải cô không muốn cử động, mà là không thể cử động.
Người đàn ông gắt gao nhấn gáy cô ấn vào lồng ngực, một chút cũng không cho cô giãy giụa.
Sau hai lần phản kháng vô ích, cô liền dần dần từ bỏ.
Cũng không biết là vì khẩn trương hay sợ hãi, tim cô đập rất nhanh, đặc biệt lúc chỉ nhìn thấy một màu đen trước mắt, âm thanh "thình thịch" càng thêm rõ ràng.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi bình ổn hô hấp lại một chút, cô nhỏ giọng hỏi: "Là...Là ai vậy?"
Giọng nói của anh có chút lạnh, anh thành truyền từ trên đỉnh đầu, "Ừ, có thể là phóng viên."
Sau khi nghe anh nói, Tô Đào cảm thấy lực đạo của bàn tay đang đặt sau gáy cũng dần nhẹ hơn, không lâu sau, một chiếc áo khoác đắp lên người cô, đầu nhỏ của cô bị bao phủ chặt chẽ.
"Đứng chờ chỗ này."
Ninh Dã đi rồi, Tô Đào đứng yên tại chỗ không dám cử động, cũng không dám quay đầu lại.
Áo khoác trên đầu rất lớn, dường như có thể bao bọc toàn bộ nửa thân trên của cô.
Mặc dù anh đã đi, nhưng trên áo vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Tô Đào không hiểu sao cảm xúc lại có chút rối loạn.
Vừa vặn lúc này thang máy khu VIP chuẩn bị đi lên, chậm rãi mở ra trước mặt cô, Tô Đào mấp máy môi, chần chờ một lát, liền đi về phía trước.
Lúc tới dưới lầu của rạp phim, cô nhắn tin cho Ninh Dã.
Tô Đào: [Anh Ninh Dã, nếu em đó chắc chắn sẽ có thêm phiền toái, em về nhà trước đã.]
Hai ba phút sau, khi Tô Đào đã ngồi vào trong xe taxi, bên kia liền gọi lại đay.
"Đừng náo loạn đi xuống, qua bãi đỗ xe bên kia chờ anh."
Tô Đào ngừng lại, do dự một chút mới trả lời: "Không cần, anh Ninh Dã, em đang ngồi taxi."
"Trực tiếp về nhà?"
"Đúng vậy..."
"Kêu dì giúp việc dọn cơm cho anh luôn, lát nữa anh cũng về ăn."
"Được ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Đào quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm tình không hiểu sao vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lúc cô quay về, đầu tiên là ngoan ngoãn đem áo khoác của Ninh Dã treo gọn gàng trên giá, lại nhắc dì giúp việc chuyện lát nữa anh sẽ về ăn cơm, rồi cô lại nói muốn lên lầu nghỉ ngơi, chút nữa không xuống được.
Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên cô làm là tắm rửa, mãi tới lúc cảm xúc dần cân bằng trở lại, cô mới ra ngoài.
Cô không biết Ninh Dã quay về lúc nào, chỉ là trong lúc đang sấy tóc, cô chợt nhìn ra cửa sổ thì thấy xe thể thao của anh đã ở trong sân.
Tô Đào trong nháy mắt liền nhớ lại chuyện phát sinh hôm nay, cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng tăng thêm.
Tô Đào mím môi đi về phía giường ngủ, lấy điện thoại gửi Wechat cho Chung Giai Giai.
Tô Đào: [Giai Giai, cậu về nhà chưa?]
Bên kia trả lời rất nhanh, chừng khoảng một giây.
Chung Giai Giai: [Đã về!!! Hehehe, Đào Đào, tớ cuối cùng cũng nhìn thấy được nữ thần! Nhìn cô ấy ở cự ly gần vô cùng đẹp nha! Làn da rất trắng! Cái nhan sắc này thật khiến người ta động tâm!]
Tô Đào trong đầu cũng nhớ tới chuyện của Trịnh Điềm hôm nay, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ gửi đi một câu.
Tô Đào: [Giai Giai, cậu biết nơi nào phù hợp làm thêm mùa hè không? Trước lúc vào đại học, tớ muốn ra ngoài làm thêm 2 tháng!]
Chung Giai Giai: [??? Tại sao chứ? Đang yên đang lành sao cậu lại muốn đi ra ngoài làm thêm?]
Tô Đào không đem chuyện hôn ước nói với cô, lúc này cũng không quá cặn kẽ, chỉ trả lời---
Tô Đào: [Bà Ninh đi nước ngoài du lịch, bà ấy kêu anh Ninh Dã về đây chiếu cố cho tớ, tớ lại thấy có chút phiền, nên muốn ra ngoài làm thêm thử xem sao...]
Chung Giai Giai: [Anh Ninh Dã về đó chiếu cố cho cậu là không đúng sao? Cậu sợ phiền toái cái gì chứ! Cái này không phải là ông trời tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc gần gũi sao! Vậy mà cậu còn muốn trốn ra ngoài!]
Tô Đào biết chắc Chung Giai Giai ở bên kia đang suy nghĩ vớ vẩn, có chút bất đắc dĩ.
Tô Đào: [Giai Giai...]
Chung Giai Giai: [ Được rồi, tớ không nói nữa.]
Chung Giai Giai: [Thật sự theo cậu mà nói, tớ cảm thấy cậu đi làm gia sư rất thích hợp, chẳng qua hiện tại trong khoảng thời gian này, phỏng chừng mấy bậc phụ huynh đều đã tìm được gia sư bổ túc phù hợp trong kỳ nghỉ hè này rồi.]
Chung Giai Giai: [!!! Bằng không cậu cùng tớ đi qua tiệm trà sữa xem thử? Tớ muốn đi kiếm ít tiền tiêu vặt để mua vé đu thần tượng, nếu cậu thấy được, chúng ta cùng qua đó.]
Chung Giai Giai: [Gần trường chúng ta có một chỗ khá tốt, mỗi ngày làm việc 6 tiếng còn được trả lương hàng tuần, nhưng chủ quán nói nếu có việc gấp thì cũng có thể trả hàng ngày.]
Tô Đào căn bản không để ý tới vấn đề tiền lương, nhìn tới dòng này, cô nhanh chóng gõ lại.
Tô Đào: [Tớ không quan trọng, tớ như thế nào cũng được.
Ngày mai liền có thể sao?]
Chung Giai Giai: [Tớ cùng chủ quán hẹn là ngày mai, bà ấy nói nếu có bạn học cũng muốn đi kiếm tiền thì có thể dắt theo luôn.
Ngày mai chúng ta đi được chứ?]
Tô Đào: [Được, hẹn mai gặp!]
-
Sáng hôm sau, Tô Đào không ngủ nướng, dậy từ rất sớm sửa soạn đồ đạc.
Lúc xuống lầu, ngoài ý muốn phát hiện Ninh Dã cũng dậy sớm.
Bước chân cô hơi do dự, sau đó chậm rãi đi về phía phòng khách, hô lên "Anh Ninh Dã,"
Ninh Dã đang hút thuốc chơi game, thấy cô xuống, liền đứng dậy đi về phía phòng ăn.
"Ăn sáng trước đi."
Tô Đào không biết anh có phải cố ý chờ cô, hay là trùng hợp...
Lúc này đi theo anh, cô có chút không được tự nhiên.
Sau khi ngồi vào bàn, cô vẫn luôn cúi gằm uống canh, không hề ngẩng đầu.
Bên tai cô vẫn không ngừng truyền tới âm thanh trong game, chừng vài phút sau, một tiếng "Victory" vang lên, bốn phía dần trở nên yên tĩnh.
Tô Đào cảm giác được ánh mắt của anh đang dán trên người mình, lông mi cô run rẩy cụp xuống, đầu càng cúi thấp hơn.
"Tại sao hôm qua đi về trước."
Thời điểm Ninh Dã nói, vẫn luôn yên lặng nhìn cô gái nhỏ chằm chằm.
Không mặt tuấn tú vẫn luôn nhàn nhạt, không có cảm xúc gì.
Tô Đào chần chờ một lúc, nhỏ giọng nói: "Em sợ ở lại sẽ gây phiền toái cho anh, nên...liền nghĩ đi về trước.
Ninh Dã đối với cô dường như cũng không nghi ngờ gì, tiểu cô nương vẫn luôn ngoan ngoãn, trước đây mọi chuyện đều đứng ở góc độ của anh suy xét, cho nên lần này cũng không có gì nghi ngờ.
Anh cầm đũa, tùy tiện gặp một hạt đậu phộng ngâm giấm bỏ vào miệng, lúc sau dường như bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói với cô: "Dì giúp việc làm cơm sáng xong đã trở về nhà, phỏng chừng buổi tối mới về lại đây, chờ lát nữa đi với anh, tới công ty anh một ngày, ở đó ăn cơm..."
Tô Đào nghe anh nói xong, vội vàng cắt ngang: "Không cần, hôm nay em có việc!"
Người đàn ông khẽ cau mày: "Việc gì?"
Tô Đào biết chuyện đi làm thêm chắc chắn sẽ giấu không được, cho nên liền thành thật trả lời.
"Em cùng Chung Giai Giai sẽ đi làm thêm ở tiệm trà sữa, nghỉ hè mà chỉ ở nhà thì cũng không tốt lắm, tình cờ có cơ hội này, có thể đi trải nghiệm một chút."
Cô nói xong, mặt người đàn ông càng nhăn nhó hơn.
"Không được."
Tô Đào sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn qua, "Tại sao?"
"Anh cũng muốn hỏi em tại sao đó, em thiếu tiền hay sao? Đang yên ổn tại sao lại muốn đi làm thêm? Nếu thiếu tiền có thể nói với anh, anh sẽ nói trợ lý cấp thẻ cho em, muốn tiêu xài gì cũng được, không ai quản em."
Ninh Dã buột miệng thốt ra những lời này, cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc sau, lại cảm thấy có chút sai sai, lại bổ sung thêm: "Bà nội đã nhờ anh chiếu cố em, bà ấy dường như xem em như bảo bối nên mời sai anh về đây, kết quả anh tới, em lại ra ngoài làm thêm.
Em cảm thấy chuyện này nếu tới tai bà, bà ấy sẽ để yên cho anh sao?"
Tô Đào căn bản không nghĩ sẽ bị anh ngăn cản, cũng không nghĩ tới thái độ này cũng anh, sau khi nghe xong vô cùng tức giận, đôi mắt trợn tròn lên.
"Sẽ không! Em sẽ tự đi giải thích với bà Ninh! Hơn nữa em cũng không còn là trẻ vị thành niên, em có quyền tự quyết định chuyện của mình!"
Lúc tiểu cô nương nói, cô ít khi lộ ra bộ dáng nghiêm túc kiên cường, nhìn khuôn mặt đáng yêu kia lộ ra một tia hung dữ.
Cảm xúc khó chịu trong lồng ngực anh lập tức tan biến, sắc mặt đột nhiên buông lỏng.
Tô Đào vẫn luôn trừng mắt chờ anh trả lời, nhưng mãi một lúc lâu sau, thấy anh một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm, phản ứng nhất thời có chút mất tự nhiên.
"Làm sao vậy...!Em nói sai cái gì sao?"
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước, bên trong có chút co quắp, nhưng lại đẹp vô cùng,
Người đàn ông lười nhác câu môi dưới, vẻ mặt cợt nhả.
"Không có gì, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy kẹo bông gòn tức giận, có chút lạ lẫm."
"..."
"Ăn cơm đi, ăn xong anh sẽ chở em qua đó."
Tô Đào mở to mắt chớp chớp, con người lóe lên vài tia sáng nhỏ, nghi ngờ "Liền...!Như vậy mà đồng ý sao?"
Nụ cười lười biếng trên mặt Ninh Dã càng tươi hơn, lông mày hơi nhướng lên.
"Sao nào? Cảm thấy anh sẽ tiếp tục phản đối? Không bằng em điện cho bà hỏi lại?"
"Không cần!"
Tô Đào nhanh chóng phản ứng, sau lại cúi đầu ăn cơm, không ngẩng đầu lên nhìn anh.
-
Nửa tháng sau, Tô Đào hàng ngày vẫn làm thêm tại quán trà sữa.
Tài xế trong nhà không biết phải làm, nhưng vẫn luôn ở nhà bên này.
Hầu như mỗi buổi sáng, Ninh Dã đều đưa cô đi, hỏi thời gian tan làm của cô và luôn đón cô đúng giờ.
Tô Đào có từ chối vài lần, nhưng không hề có hiệu quả nào, thậm chí Ninh Dã nghe không vào liền mất kiên nhẫn, còn nói nếu cô không muốn anh tới thì anh sẽ dứt khoát điện nói bà Ninh đến thử xem sao.
Tô Đào biết chuyện mình đi ra ngoài làm thêm, nếu bị bà Ninh phát hiện chắc chắn sẽ rất lo lắng, cho nên cô cũng không dám phản đối nữa.
Cũng may trừ mỗi ngày từ lúc đưa đón cô, cơ hội hai người tiếp xúc cũng không tính là nhiều.
Thời điểm Tô Đào ở nhà, đều sẽ cố tình trốn trong phòng, trừ khi ăn cơm sẽ thấy Ninh Dã một chút, còn lại cơ hồ ai đều bận việc nấy.
Mà Ninh Dã cũng không ở nhà nhiều, đôi lúc vừa đón cô về lại phải vội ra ngoài ngay, có khi tới nửa đêm anh cũng chưa quay về.
Hôm nọ, Chung Giai Giai dường như phát hiện ra được gì đó, không nhịn được liền hỏi cô.
"Đào Đào, tớ cảm giác như cậu đang cố trốn tránh anh trai Ninh Dã nhà cậu vậy?"
Việc này cũng không thể trách làm sao mà Chung Giai Giai biết được, trước kia mỗi lần nhắc tới Ninh Dã, Tô Đào đều sẽ cười cười, như thể là không muốn nói về anh ấy.
Nhưng gần đây, cô tận mắt chứng kiến Ninh Dã luôn đưa đón chị em tốt mỗi ngày, vậy mà cũng không nghe Tô Đào nói gì về Ninh Dã dù chỉ là một câu.
Dường như cô lại nghĩ đến gì đó, Chung Giai Giai một bên khuấy nồi trân châu, một bên thò qua Tô Đào, nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải cậu phát hiện Ninh Dã ca ca nhà cậu quá đào hoa, cho nên cậu cũng không thích anh ta?"
Tô Đào cạn lời, sau chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: "Giai Giai, tớ nói cậu mấy lần rồi, chuyện không có chứng cứ thì chúng ta không thể nói bậy."
Chung Giai Giai bĩu môi, "Được rồi, tớ biết rồi, vô luận có như thế nào, anh trai Ninh Dã nhà cậu trong lòng cậu vẫn là người tốt."
Điểm này Tô Đào không có ý kiến gì, mềm giọng trả lời: "Anh ấy vốn dĩ rất tốt mà."
"...!Vậy cậu vì cái gì còn muốn trốn tránh anh ta chứ?"
Chung Giai Giai nghi ngờ nhìn cô, lại hỏi tiếp: "Cậu lúc trước không muốn trả ơn cho anh ta sao? Như thế nào? Sao lại không trả ơn tiếp?"
Tô Đào nghe bạn tốt nói xong, động tác đang chỉnh lại ống hút chợt dừng lại.
Mãi một lúc sau, cô mới trả lời: "Giai Giai, thật ra chuyện này là do trước kia tớ vẫn nghĩ nó đơn giản, tớ luôn cho rằng việc đối xử tốt với anh ấy là một điều tốt, nhưng tớ lại không nghĩ tới, những hành động kia của tớ đã vô tình trở thành gánh nặng của anh ấy.
Chuyện này mà nói, nếu cứ như lúc đầu, chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng cứ mãi như vậy, tớ nghĩ không nên gây phiền toái cho anh ấy nữa."
Chung Giai Giai căn bản không biết chuyện hôn ước cũng không biết tới thái độ trước đây của Ninh Dã, cho nên lúc này như đang ở trong sương mù, vừa định hỏi lại, cửa tiệm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một đám học sinh trung học lần lượt theo thứ tự đi vào, Chung Giai Giai cùng Tô Đào đồng thanh "Xin chào", vừa nói xong, đáy mắt của Tô Đào hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Lần này có tổng cộng năm, sáu học sinh trung học, đều là nam, và người bước vào cuối cùng chính là là Lưu Bác.
Cậu nhóc hôm nay rất phông độ, giày thể thao đen, áo thun đen, trước ngực còn đeo một dây chuyền bạc hình đầu lâu.
Lúc cậu ngẩng đầu, cậu cũng không nghĩ sẽ gặp Tô Đào ở đây.
Chỉ là cậu kinh ngạc một hai giây, sau đó liền phản ứng lại, đi theo bạn học đến góc quán trà sữa ngồi xuống, không chào hỏi cô một lời nào.
Bọn nhóc cử một đứa tới quầy lễ tân gọi đồ ăn vặt cùng trà sữa, sau đó lại quay đầu lại hô lên: "Lưu Bác, cậu uống gì?"
Lưu Bác có chút không kiên nhẫn, tùy tiện trả lời: "Tùy, cậu chọn gì tớ uống đó."
Cậu nhóc kia cũng không để ý thái độ của cậu, lướt qua một vòng thực đơn, cuối cùng chọn cho cậu một ly nước trái cây.
Lúc trở lại, cậu bé