_
Đầu tháng sáu, khắp mọi nơi đều đã công bố kết quả thi đại học.
Tô Đào phát huy ổn định, thành tích môn toán cực kỳ xuất sắc, trực tiếp trở thành trạng nguyên ban khoa học tự nhiên ở Bắc Thành.
Ngày hôm đó có không ít phóng viên đến trường của Tô Đào, hiệu trưởng đã tiếp nhận mấy lần phỏng vấn, sau đó lại thuận thế ở trước mặt phóng viên khen ngợi Tô Đào.
"Bạn học Tô Đào không chỉ có thành tích thi đại học xuất sắc mà thành tích ngày thường cũng vô cùng ưu tú, em ấy đã nhiều lần đại diện cho trường chúng tôi tham gia những cuộc thi cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia, lần nào cũng đạt được thành tích không hề tầm thường!"
Hiệu trưởng khoa trương khen ngợi Tô Đào gần hai phút, sau đó cô cũng đơn giản trả lời vài câu hỏi của phóng viên rồi liền tìm lý do rời đi.
Bên kia, cô Ninh Vi đang lôi kéo Lưu Bác trò chuyện với Chung Giai Giai và mấy người bạn học khác trong lớp, sau khi thấy Tô Đào trở lại, ai cũng vui mừng nhìn cô.
"Tiểu trạng nguyên nhà chúng ta đã trở lại rồi!"
Cô Ninh Vi lên tiếng trước, sau đó cô ấy đi về phía Tô Đào, đưa cho cô một cái khăn đã chuẩn bị sẵn.
"Cháu mau lau đi, đứng bên kia phơi nắng lâu như vậy, cháu xem này, đầu đã đầy mồ hôi cả rồi."
Hiệu trưởng chọn nơi phỏng vấn là sân thể dục của trường, chỗ đó ánh mặt trời chiếu xuống rất gay gắt, Tô Đào chỉ đứng có một lúc mà làn da trắng nõn trên mặt đã ửng hồng lên, trên trán cũng chảy ra không ít mồ hôi.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhận lấy cái khăn rồi nói cảm ơn.
Mấy ngày này Tô Đào vẫn luôn ở trong biệt thự dạy bổ túc cho Lưu Bác, cậu nhóc cũng trở nên thành thật hơn một chút, không còn gây rối nữa nên tâm tình của cô Ninh Vi trở nên rất tốt, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ cũng ngày càng thích.
"Cô đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, lát nữa chúng ta không cần phải về bên biệt thự chờ dì giúp việc làm cơm đâu, cứ trực tiếp đi qua bên kia ăn chút gì đó, cũng thuận tiện chúc mừng cho cháu!"
Nói xong, cô ấy lại nhìn qua Chung Giai Giai.
"Bạn học nhỏ này cũng đi cùng luôn nhé, càng đông người càng náo nhiệt mà!"
Tô Đào cũng rất muốn đi cùng với Chung Giai Giai, từ lúc xảy ra chuyện ở tiệm trà sữa đến giờ hai cô gái cũng chưa gặp lại nhau. Mà thời gian nghỉ hè còn lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ lại tiếp tục ngốc ở trong biệt thự dạy bổ túc cho Lưu Bác nên hẳn là sẽ không dễ để gặp được nhau. Tô Đào muốn nhân dịp này được tâm sự với bạn tốt một chút.
Nhưng Chung Giai Giai rất hiểu chuyện, cô ấy phân rõ được trường hợp nào nên đi cùng và trường hợp nào không nên đi cùng nên sau khi nghe cô Ninh Vi nói vậy thì lập tức từ chối.
"Không được không được! Chút nữa bên nhà cháu cũng muốn dẫn cháu đi ăn, tuy là thành tích của cháu không bằng tiểu trạng nguyên nhưng mà tóm lại cũng là không tồi lắm! Nhà cháu cũng muốn được khoe khoang với họ hàng!"
"Giai Giai..."
Chung Giai Giai thấy vẻ mặt không vui lắm của Tô Đào thì liền sáp lại gần túm lấy cánh tay của cô bạn, nhỏ giọng nói:
"Người của Ninh gia muốn chúc mừng cho cậu, tớ là người ngoài nên không đi đâu."
Như là nghĩ đến gì đó, cô ấy lại thần thần bí bí nói thêm:
"Tớ không biết chút nữa anh Ninh Dã nhà cậu có đến hay không, nhưng mà cậu phải cẩn thận đấy, cái cô chị võng hồng kia của Sở Dương Dương hôm nay cũng đến đây, tớ nhớ không lầm thì trước đây cô ta từng có tai tiếng với anh Ninh Dã?"
Tô Đào nghe xong có chút bất đắc dĩ.
"Giai Giai, tớ nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không nên nói bừa..."
Chung Giai Giai đương nhiên hiểu rõ ý của cô bạn thân, bĩu môi nói:
"Dù chỉ là một người anh quen biết thì cậu cũng cần phải bảo vệ cho tốt! Nhân phẩm của Sở Dương Dương như thế thì chị của cậu ta hẳn cũng không phải là kiểu người tốt lành gì. Sau này lỡ mà cô ta đem anh Ninh Dã nhà cậu "làm bẩn", tương lai lại trở thành chị dâu của cậu thì không ổn đâu!"
Tô Đào không lập tức đáp lại cô bạn mà quay đầu lại nhìn thoáng qua. Bên cạnh Sở Dương Dương quả thật là có một cô gái trẻ tuổi thân hình gợi cảm, nhưng người khiến cô phải chú ý lại là người lớn tuổi hơn.
Người ấy nghiêng nửa thân mình về phía bên này, trên người mặc một bộ váy đơn giản màu đen, tóc dài buộc thấp ở phía sau, nhìn thoáng qua thì cô cảm thấy đây là một vị trưởng bối rất ôn hòa.
Không hiểu sao Tô Đào lại cảm thấy có chút quen thuộc với bóng dáng ấy, nhưng sau đó Chung Giai Giai lại bắt đầu lôi kéo cô nói chuyện nên cô cũng không nhìn nữa.
-
Buổi sáng Ninh Dã phải đến công ty giải quyết chút việc nên không thể đưa mẹ con cô Ninh Vi và Tô Đào đến trường học. Nhưng đến lúc ra về, hắn đã chạy đến trường đón bọn họ.
Khả năng là bởi vì có người lớn ở đây nên hôm nay hắn lái một chiếc SUV việt dã có tính năng ổn định, so với chiếc xe thể thao kia thì khiêm tốn hơn không ít.
Hai mẹ con cô Ninh Vi ngồi ở hàng ghế phía sau, Tô Đào ngồi ở ghế phụ.
Lúc cô mở cửa xe, người đàn ông ngồi ở ghế lái một tay chống đầu, tay khác đặt lên tay lái, ánh mắt lười nhác nhìn thoáng qua trên người cô, không hề lên tiếng.
Cô Ninh Vi ngồi ở hàng ghế phía sau vẫn luôn kêu nóng, thấy con trai ngồi bên cạnh còn đang đội mũ lưỡi trai, không nhịn được liền trực tiếp vươn tay gỡ xuống.
"Con có bị gì không, nóng nực như vậy mà còn đội mũ trên đầu làm gì!"
Vốn dĩ hôm nay Lưu Bác không định đến đây, đầu tóc cũng chưa được xử lý gọn gàng nên phải dùng mũ để che lại. Lúc này bị mẹ tùy tiện lấy xuống như vậy thì trên mặt cậu nhóc lại hiện vẻ không kiên nhẫn.
"
Con đội mũ vì muốn che tóc! Mẹ cái gì cũng không hiểu thì đừng có động tay!"
Cô Ninh Vi đánh cậu nhóc một cái rồi nói:
"Chỉ là một đứa nhóc thôi mà để ý bề ngoài quá làm gì! Hôm nay mẹ dẫn con đến đây là vì cái gì con không biết sao? Không nhìn thấy chị Tô Đào của con lúc nãy được phóng viên phỏng vấn sao? Con sao mà suốt ngày chuyện tốt không học mà chỉ toàn đi học chuyện vô dụng vậy."
Cô Ninh Vi nói xong lại hướng về phía trước nói với Tô Đào.
"Tiểu Tô Đào à, cháu phải giúp cô quản nó cho tốt, không phải thời gian qua nó rất nghe lời cháu sao? Phải làm cho nó một bước cũng không thể rời khỏi biệt thự được, để cô xem nó còn có thể làm trò gì nữa!"
Tô Đào có chút xấu hổ, không biết phải nói gì.
Tuy rằng mấy ngày nay Lưu Bác quả thật vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong biệt thự nhưng lúc cô giảng bài cậu nhóc vẫn là có chút không kiên nhẫn.
Hơn nữa... Cũng không hề có bộ dáng rất nghe lời cô.
Còn về phía Lưu Bác, sau khi nghe mẹ mình nói xong lại thiếu chút nữa không kiên nhẫn mà trợn trắng mắt. Nhưng nghĩ đến Ninh Dã vẫn còn đang ngồi ở ghế lái phía trước nên cậu nhóc đành nhịn xuống.
Thật ra cậu nhóc cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra gần đây rất kì lạ.
Ngày hôm đó, sau khi anh họ dẫn cậu cùng đi dạy dỗ bọn người trường kỹ thuật bên kia xong, trên đường trở về anh ấy đột nhiên nói về việc học bổ túc.
Lưu Bác vô cùng kinh ngạc, trước kia dù thành tích của cậu có thế nào đi nữa cũng không thấy anh ấy để ý, bây giờ lại làm sao vậy?
Nhưng cậu nhóc không dám có chút ý kiến gì với lời của anh họ, huống hồ lúc đó anh ấy còn vừa mới đánh người xong, trên người vẫn đang mang theo khí lạnh, vì vậy nên dù có muốn phản đối thì cũng không dám nói ra ở thời điểm đó.
Cứ như vậy mà nhịn, sao đó cậu nhóc vẫn luôn bị nhốt ở bên biệt thự.
2
Nghĩ đến đây, Lưu Bác vô cùng tuyệt vọng.
Sau khi đến nhà hàng mọi người đều vui vẻ ăn uống.
Cô Ninh Vi là người lớn nhất ở đây nên vẫn luôn duy trì cho không khí trên bàn cơm càng thêm vui vẻ, cuối cùng cô ấy còn lấy ra một món quà đưa cho Tô Đào.
"Cô là người lớn nên cũng không biết rõ lắm mấy cô gái nhỏ bây giờ thích gì, vì vậy cô tặng cho cháu tấm thẻ VIP của một nhãn hiệu thời trang, sau khi lên đại học cháu cứ đến đó mua quần áo, phong cách của bọn họ nhất định sẽ rất phù hợp với cháu."
Lúc cô ấy đẩy tấm thẻ kia qua cho Tô Đào, như là sợ sẽ bị từ chối nên còn nhanh chóng bổ sung.
"Không được từ chối, đây là quà mà người lớn tặng cho cháu, cháu nhất định phải nhận lấy!"
Tô Đào chần chờ trong giây lát rồi cuối cùng cong môi cười nhận lấy. Trong lòng cô đang suy nghĩ chờ lát nữa sẽ đi hỏi về giá cả của chiếc thẻ này, trước khi đi sẽ tranh thủ mua một món quà giá cả không sai biệt lắm tặng lại cho cô Ninh Vi.
Cô Ninh Vi thấy Tô Đào nhận lấy thì mỉm cười gật gật đầu, tiếp theo lại liếc mắt nhìn Ninh Dã.
"Ninh Dã, không phải bà nội cũng bảo cháu phải chuẩn bị quà sao? Vậy quà đâu?"
Lúc ấy Ninh Dã không quá để ý, lười nhác dựa vào lưng ghế chơi game cùng Lưu Bác, mãi đến khi điện thoại phát ra tiếng "penta kill" thì hắn mới lên tiếng đáp lại.
"Em ấy lại không phải sẽ nhập học ngay lập tức, không cần vội."
Cô Ninh Vi cũng
cảm thấy thật mệt tâm với đứa cháu trai này, cô ấy không nói với Ninh Dã nữa, chỉ có thể cười trấn an Tô Đào.
"Cháu đừng để ý, chút nữa cô sẽ nói với bà gọi điện thoại giáo huấn cho nó một trận!"
Tô Đào lắc đầu, cô thật sự không để ý, có quà hay không đối với cô mà nói cũng không có gì khác biệt. Hiện giờ mọi người cùng nhau chúc mừng cô tốt nghiệp là cô đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Buổi tối khi trở về biệt thư, Tô Đào nhận được một cuộc gọi của Tô Quốc Vĩ.
Tô Quốc Vĩ đã sớm biết thành tích thi đại học của con gái mình vô cùng xuất sắc nên trong điện thoại, giọng ông vẫn luôn hàm chứa ý cười.
Hai cha con trò chuyện với nhau trong chốc lát, sau đó Tô Quốc Vĩ nói đến chuyện điền nguyện vọng của Tô Đào.
"Nếu con muốn đi thành phố S thì cứ điền nguyện vọng ở trường bên đó đi, còn về phía lão phu nhân, cha sẽ tìm cơ hội để nói chuyện này với bà ấy. Chẳng qua... Đào Đào à, nếu con thật sự đến thành phố S bên kia, tất cả mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính bản thân con."
"Con có thể, cha đừng lo lắng."
"Ừm, cha không lo lắng, nhưng có chút chuyện con phải đáp ứng với cha, sau khi vào đại học không được cậy mạnh, nếu gặp khó khăn con phải gọi điện nói cho cha biết, tuy rằng cha ở nước ngoài không thể về được nhưng cha nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cho con, biết không?”
Thật ra Tô Quốc Vĩ muốn nói câu xin lỗi với con gái, nhưng nghĩ lại, mấy năm nay ông đã nói xin lỗi với con gái không biết bao nhiều lần rồi. Thôi thì bây giờ đành nói lời khác, ít nhất là cho con bé biết được tuy con bé một mình đến thành phố khác học đại học nhưng sau lưng nó vẫn còn có người cha này.
Tô Đào ở bên này ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười đáp lại:
"Vâng, cha ở nước ngoài cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, không cần cậy mạnh, được không ạ?"
Nói tới đây, Tô Đào chợt nhớ đến hình ảnh người phụ nữ hôm nay cô nhìn thấy ở trường, chần chờ một chút cô lại hỏi Tô Quốc Vĩ.
"Cha ơi, mấy năm nay mẹ vẫn luôn ở nước ngoài ạ?"
"Đúng rồi. Sao vậy con?" Tô Quốc Vĩ đáp lại rất nhanh.
"Không có gì ạ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi."
"Bà ấy biết gần đây con tốt nghiệp, cũng nhờ cha gửi quà cho con, lát nữa cha sẽ đi gửi quà của cha và mẹ về nước cho con."
"Vâng, cảm ơn cha." Tô Đào nghe xong vui vẻ đáp lại.
Sau khi cúp máy, cô đang định đứng dậy đi rửa mặt thì bỗng nhiên lại nhận được một tin nhắn WeChat.
【WeChat】Ninh Dã: Ra ngoài đi.
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, lúc nãy Ninh Dã đưa cô và Lưu Bác trở về cũng không vào nhà, cô còn tưởng đêm nay hắn sẽ không ở lại đây.
Cô theo theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc SUV kia không biết đã đậu trong sân từ lúc nào, Ninh Dã đang lười nhác đứng dựa vào thân xe.
Như là nhận thấy trên lầu hai có người đang nhìn mình, hắn giương mắt lên nhìn, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Tô Đào.
Tô Đào không biết vì sao mình lại giật mình, trực tiếp lùi về sau một bước.
Không bao lâu sau, điện thoại lại nhận được một tin nhắn nữa
【WeChat】Ninh Dã: Nhanh lên.
Tô Đào không chần chừ nữa, khoác thêm một cái áo khoác mỏng rồi đi xuống lầu.
Cửa biệt thự mở ra, Ninh Dã hướng mắt nhìn lại. Tô Đào có chút mất tự nhiên đi về phía hắn.
"Anh Ninh Dã, có chuyện gì sao ạ?"
Ninh Dã không nói gì, buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, quay người lấy từ trong xe ra một hộp quà.
"Bên trong là quà tốt nghiệp mà bà tặng cho em."
Tô Đào ngẩn người nhìn hộp quà được đưa qua, chần chờ một lát mới cầm lấy.
Thấy cô không động đậy gì, hắn nhướng mày hỏi.
"Không mở ra xem sao?"
Tô Đào nghe lời mở hộp quà ra. Bên trong hộp có một lớp hạt xốp tròn tròn nhỏ nhỏ rất dày, phía bên trên là một cây bút máy tinh xảo. Bút máy nhãn hiệu nước ngoài, hẳn là lão phu nhân gửi từ nước ngoài về, Tô Đào cầm bút lên nhìn nhìn, thật sự rất thích.
Lúc định bỏ bút lại vào trong hộp thì ngón tay cô như chạm được vào một thứ gì đó ở bên dưới những hạt xốp, động tác bỗng nhiên khựng lại.
Một lát sau cô mới đưa tay vào trong hộp bới những hạt xốp ra, sau đó phát hiện một chiếc điện thoại di động nằm dưới đáy hộp.
Tô Đào có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Dã.
Ninh Dã đứng đối diện tùy ý lên tiếng.
"Cái này là tôi tặng cho em."
Phản ứng đầu tiên của Tô Đào là từ chối.
"Em có điện thoại rồi, hơn nữa cái này quá quý, em..."
"Em khởi động máy lên trước đi." Ninh Dã lên tiếng chặn lại lời cô.
Tô Đào có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo lời hắn.
Đầu ngón tay ấn vào nút khởi động, hai giây sau màn hình sáng lên, chờ thêm một chút giao diện khởi động biến mất, giao diện chính xuất hiện trên màn hình.
Khác với những chiếc điện thoại khác, trên màn hình chính không có phần mềm nào khác, chỉ có một tệp văn bản gì đó.
"Mở ra."
Tô Đào tiếp tục làm theo. Đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình, một hai giây sau tệp văn bản được mở ra, trang bìa của nó khiến cô hơi ngẩn ra.
"Đây là..."
Ninh Dã vẫn luôn yên lặng nhìn Tô Đào, lúc này thấy thần sắc của cô mang theo vẻ ngoài ý muốn hắn mới lười biếng đáp lại.
"Đây là điện thoại mà mỗi năm công ty tôi chuẩn bị cho nhân viên mới vào nhận chức, trên màn hình là hồ sơ xin nhận chức. Bà nội nói em muốn học chuyên ngành máy tính? Nếu tốt nghiệp mà tìm không được công ty nào vừa ý, vậy thì có thể đến chỗ của tôi."
Tô Đào hoàn toàn không ngờ tới chuyện này. Trong nháy mắt cô cảm thấy lồng ngực mình như bị một thứ gì đó mềm mại lấp đầy. Một lát sau cô cong mắt cười rồi nói:
"Cảm ơn anh, em thật sự thích món quà này!"
Nói xong lời này, như là nhớ tới việc gì đó nên cô nhanh chóng đóng hộp quà lại, tạm thời đặt nó trên thân xe.
"Anh Ninh Dã, anh chờ em một chút!"
Tô Đào không xem phản ứng của Ninh Dã mà nhanh chóng xoay người chạy vào biệt thự. Khi quay trở ra, trên tay cô xách theo một cái túi.
Ninh Dã hơi nhướng mày, tiếp tục trầm mặc nhìn cô.
Sau khi tiến gần đến chỗ Ninh Dã, Tô Đào chần chờ hai giây rồi cuối cùng vẫn là lấy hết can đảm đưa cái túi đến trước mặt hắn.
"Đây là quà mà đợt Tết em mua cho anh, mọi người đều có ạ! Chẳng qua là em vẫn luôn quên mất phải đưa cho anh."
"Quên?" Ninh Dã liếc mắt nhìn cô một cái.
"Vâng, em quên mất ạ..." Tô Đào có chút chột dạ né tránh ánh mắt của hắn
Ninh Dã hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Bên trong túi có một hộp quà, mở nắp hộp ra, bên trong là một cái bật lửa tinh xảo.
1
Hình dáng không phải là quá đặc biệt nhưng chất liệu sờ vào cảm thấy rất tốt, hẳn là giá cả không hề rẻ. Ninh Dã cầm bật lửa lên ước lượng, thuận miệng hỏi:
"Cái này bao nhiêu tiền?"
"Không quý, không hết bao nhiêu tiền..."
Hắn không quá để ý đến lời của cô, ngược lại tầm mắt lại nhìn xuống hộp, phát hiện một tờ giấy ghi chú được giấu dưới đáy.
‘Anh Ninh Dã, năm mới vui vẻ ạ.’
Ninh Dã nhìn tờ giấy ghi chú kia, không rõ ý vị nói một câu.
"Thật đúng là quà Tết nhỉ."
Tô Đào không rõ lắm ý tứ của hắn, mắt hạnh trong trẻo chớp một cái, chần chờ đáp lại.
"Đúng ạ..."
"Được rồi, tuy rằng có chút muộn nhưng lời chúc này của em tôi vẫn sẽ nhận."
Nói xong, hắn lại nâng khóe môi cười với cô.
"Cũng chúc cho tiểu Tô Đào của chúng ta tốt nghiệp vui vẻ."
10
-