Lưu Vinh bưng vỏ trái cây đựng đầy nước vào trong hốc cây, gã ngửi được mùi thơm làm người ta chảy nước miếng.
Lưu Vinh mở miệng hỏi:
- Oa, thơm quá, mùi gì vậy?
Triệu Tường Quốc ngồi bên đống lửa nhiệt tình mời Lưu Vinh:
- Là Lão Hồ tìm thịt nướng cho chúng ta.
Nào, chú Lưu, mau qua đây ăn chung đi, vừa làm nóng xong.
Lưu Vinh gật đầu lia, bưng nước chạy tới ngồi cạnh đống lửa.
Lưu Vinh nhận lấy vỏ sò người ta đưa, cắt miếng thịt nóng màu đã ngả sang sắc đen.
Thấy mọi người nhai thịt ngon lành, Lão Hồ vững tin hơn.
Lão Hồ kiên nhẫn chờ đợi.
Người đàn ông ngơ ngác không biết tự mình ăn cũng được cảnh sát cao to vạm vỡ nhét cho một ít thịt.
Lão Hồ thấy vậy càng yên bụng, ông nhấc cánh tay còn sót lại chưa bị chặt vuốt cái chân bị thương, kiên nhẫn đợi lá cây phát huy hiệu quả của nó.
Thấy Lão Hồ chỉ nhìn bọn họ ăn còn mình thì không nếm miếng nào, Lưu Vinh vừa ăn xong khối thịt trong tay, rảnh miệng hỏi:
- Ủa? sao Lão Hồ không ăn gì hết vậy?
Lão Hồ chỉ vào vết thương trên người, lắc đầu cười từ chối:
- Không được, các người cũng thấy là tôi đang bị thương nặng, thịt chất mặn mà không tốt cho vết thương khép lại, các người ăn đi.
Cục trưởng Triệu quen ăn bào ngư vi cá, tỏ vẻ tò mò miếng thịt mình nhai:
- Lão Hồ, thịt này làm bằng gì vậy? Mùi vị không tệ, chất thịt trơn mềm ăn rất ngon.
Vị thịt này khác hẳn với những thứ thịt Triệu Tường Quốc từng ăn, hôm nay gã được thể nghiệm vị giác kỳ diệu.
Lão Hồ qua loa nói:
- Ha ha ha, tôi cũng không biết là động vật gì, không tả được.
Các người cũng thấy đấy, sinh vật trên hòn đảo bộ dạng kỳ lạ, ai biết tên của chúng nó là gì?
Nếu Lão Hồ nói thật số thịt này là thịt người chắc đám người sẽ không nhai ngon lành như vậy.
Lão Hồ rất đồng ý câu đánh giá của Triệu Tường Quốc, vị thịt người ăn rất ngon, gã hình dung chính xác.
Triệu Tường Quốc nhớ đến các sinh vật quái dị trên hòn đảo, đồng ý là gã hỏi hơi bị dư thừa.
- Ông nói cũng đúng.
Triệu Tường Quốc không nhiều chuyện nữa, vùi đầu nhấm nháp miếng thịt trong tay mình.
Lão Hồ nhìn mấy miếng thịt to chui vào miệng đám người, khúc gỗ xiên miếng thịt dần lộ ra hình dáng.
Lão Hồ chờ mong xen lẫn hân hoan, biểu tình lộ hết ra ngoài.
Lão Hồ gục mặt xuống nhìn dưới đất, thầm tính thời gian mấy người sống sót ăn thịt rồi xỉu.
Khi Lục Bác Minh tỉnh dậy, gã giật mình thấy tay chân mình bị thứ trong suốt như tơ nhện quấn quanh, không thể trở mình.
Lục Bác Minh nằm dưới đất cố gắng chuyển người sang một bên, gã thấy Lão Hồ cầm thứ như cái hũ kỳ lạ màu xám, ông nặn cái hũ chĩa vào người Hoàng Bân nằm yên dưới đất.
Mũi nhọn dưới đít cái hũ phun ra nhiều tơ trong suốt giống với cái trói chân tay Lục Bác Minh.
Chốc lát sau Hoàng Bân nằm dưới đất tay chân dính đầy tơ trong suốt.
Lục Bác Minh cố gắng muốn gượng ngồi dậy nhưng không được, gã cố nhúc nhích đôi tay bị tơ trói sau lưng, cố gắng gồng tay lấy súng đạn không khí cất trong túi quần ra.
Lục Bác Minh lớn tiếng quát mắng Lão Hồ:
- Ông đang làm gì vậy hả?
Lão Hồ quay đầu thấy Lục Bác Minh đã tỉnh, gã nằm nghiêng dưới đất kêu gào.
Lão Hồ ung dung mỉm cười nói:
- A? Tỉnh rồi sao, xem ra lá cây để lâu quá nên tác dụng ngắn đi.
Lão Hồ tiếp tục ôm trứng ấu trùng bươm bướm màu xám chuyên môn dùng để trói người, khập khiễng đi hướng đám người chưa bị trói.
Lão Hồ chôn vỏ ấu trùng dưới nền đất hang động từ lâu, chuyên dùng để trói con mồi.
Trong cái kén tiết ra thứ như tơ chắc chắn còn hơn dây leo.
Cộng với bây giờ Lão Hồ chỉ có một cái này để dùng, trói người bằng tơ tiện cho ông hành sự hơn.
Con sâu trong kén phun ra những tơ dính này có hiệu quả cố định rất tụet.
Lão Hồ nhìn dưới đất còn một người hôn mê chưa bị trói, ông cảm thấy nên tăng nhanh tốc độ.
Đã có người tỉnh lại, dược hiệu lá cây khiến người hôn mê không dài như trước kia.
Nếu Lão Hồ không nhanh chóng trói đám đàn ông cao to này lại, chút nữa người xui xẻo sẽ là ông.
Lão Hồ không muốn giơ hòn đá tự đập trúng chân mình.
Lão Hồ mặc kệ Lục Bác Minh mấp máy vặn vẹo nhưng không vùng thoát khỏi tơ dính trói chặt, mặc cho gã gào la hao phí sức lực.
- Này này, ông nói đi chứ! Rốt cuộc ông muốn làm gì chúng tôi?
Lục Bác Minh thấy Lão Hồ phớt lờ mình, chỉ lo nặn thứ nửa trong suốt từ cái kén trói tay chân những người nằm dưới đất.
Lục Bác Minh luống cuống, lòng lạnh lẽo.
Lục Bác Minh không lường trước được ông già ban đầu giúp đỡ bọn họ lúc này đột nhiên trở mặt, chẳng biết ông dùng cách gì làm cả đám hôn mê.
Lục Bác Minh không biết ông già tên Lão Hồ muốn làm gì bọn họ, nỗi lòng sợ hãi khiến gã cựa quậy cánh tay sau lưng dữ dội hơn, dần dần di chuyển đến vị trí cái túi.
Lão Hồ nặn tơ phun ra từ cái kén dính chặt tay chân người cuối cùng xuống đất, những người khác lục tỉnh dậy.
Nhìn tình trạng trước mắt, mấy người ban đầu khó hiểu sau đó chửi ầm lên.
Lưu Vinh cựa quậy muốn đứng dậy nhưng hai tay bị trói sau lưng đóng đinh gã dưới đất không thể nhúc nhích.
Lưu Vinh khó hiểu, tức giận quát to với Lão Hồ:
- Ông đang làm gì? Tại