- Dùng nó như thế nào?
- Nghiền nát, chất lỏng.
Bùi Yến giật một mảnh lá cây từ nhánh cây trong tay Trương Diệu xuống làm mẫu.
Ngón tay Bùi Yến bóp nát lá cây, bên trong có chất lỏng nửa trong suốt chảy ra.
Bùi Yến bôi chất dịch quanh mắt cá chân gần mặt đất, làm xong hắn liếc Trương Diệu, ánh mắt ý hỏi anh đã hiểu chưa.
Trương Diệu gật đầu, nhe răng cười nói:
- A, hiểu rồi, cảm ơn.
Trương Diệu hiểu Bùi Yến làm mẫu.
Nhìn nụ cười của Trương Diệu, Bùi Yến bỗng thấy miệng thiếu nước, liếm môi.
Bùi Yến cảm thấy trong người khô nóng, muốn làm cái gì đó dịu đi cảm xúc nóng nảy rồi lại không nghĩ ra cách gì.
Bùi Yến mờ mịt không biết làm sao, chỉ có thể đến gần Trương Diệu báo hại thân thể hắn sinh ra hàng loạt phản ứng trên.
Trương Diệu phản xạ giơ tay chặn đầu Bùi Yến áp sát.
Trương Diệu nhíu mày, cảnh cáo nói:
- Đã bảo bao nhiêu lần, không cho liếm!
Tối hôm qua lúc đi ngủ Trương Diệu mông lung cảm giác Bùi Yến bò đến gần, thân thiết liếm mặt anh vài cái, cảm giác ấm áp và ngứa.
Lúc đó Trương Diệu mệt quá chỉ muốn ngủ, lười mở mắt ngăn cản.
Hơn nữa ăn thịt xong thì Bùi Yến, Trương Diệu có ăn một trái cây đặc biệt tiêu độc thanh tẩy khoang miệng, cho nên anh không quá bài xích.
Nhưng hôm nay Trương Diệu còn tỉnh táo, tuyệt đối không cho cái tên này thực hiện âm mưu.
Thói quen này không tốt, phải sửa đổi! Một người đàn ông tốt lành thấy người liền liếm, không bị xem là bệnh thần kinh mới lạ.
Bóp nát lá cây làm trong không khí tỏa mùi dược thảo đậm đặc.
Trương Diệu bôi chất lỏng lên chân, cố ý thử nghiệm ném cặn bã xuống cạnh ổ kiến to dưới đất.
Kiến bò ra khỏi ổ vòng qua lá cây thật xa để tránh mùi, lá cây thật sự linh nghiệm.
Trương Diệu yên bụng, ngồi chồm hổm nghiên cứu phản ứng con kiến, ngẩng đầu thấy Bùi Yến đã đi xa vội vã đứng dậy chạy theo.
Vì khi trở về không bị xem thường, lúc sắp đến bờ cát Trương Diệu hỏi Bùi Yến trong rừng cây có trái nào ăn được, hái một đống vác lên vai mang về.
Khi Trương Diệu đến gần cái hang thì bên tai nghe giọng nữ vui vẻ vang lên.
- Anh Trương Diệu về rồi, tốt quá! Hôm qua không thấy anh về làm tôi sợ suốt, tưởng đâu anh ra ngoài ý muốn rồi.
Cô bé Kha Diệc Xảo liến thoắng chạy tới, thấy Trương Diệu bình an trở về, tuy mặt và cánh tay có vết trầy nhưng trông có tinh thần, vai còn vác nhiều trái cây.
Kha Diệc Xảo vui vẻ xoay vòng vòng quanh Trương Diệu, tò mò nhìn người đàn ông đứng bên cạnh anh.
Người đàn ông vừa đẹp trai vừa cao ráo, màu da sậm hơn người khác nhiều nhưng phối hợp với hắn không có vẻ gì kỳ lạ mà rất xứng, càng đẹp trai hơn.
Khi mắt Kha Diệc Xảo giao nhau với Bùi Yến, ánh mắt hắn sắc bén đầy công kích liếc qua làm cô hoảng hốt cúi đầu không dám nhìn lâu.
Kha Diệc Xảo rụt rè hỏi Trương Diệu:
- Anh trai này là ai vậy?
- Anh ta hả? Cũng là người sống sót, tôi đi tìm thực vật tình cờ gặp đưa về luôn, tên là Bùi Yến.
Trương Diệu chỉ vào Bùi Yến đứng sau lưng, đơn giản giới thiệu.
- Ồ.
Trên máy bay cô ngồi có người đẹp trai như vậy sao? Kha Diệc Xảo thắc mắc tại sao cô không có ấn tượng về người này? Có lẽ anh đẹp trai ngồi khoang hạng nhất nên cô không chú ý.
Kha Diệc Xảo gật đầu, dễ dàng tin lời giải thích của Trương Diệu.
Kha Diệc Xảo ngẩng đầu cười nói với Trương Diệu:
- Hai người vất vả rồi, vào hang nghỉ ngơi đi, những người khác cũng tìm được đồ ăn trở về.
- A, phải không?
Trên đường đi Trương Diệu ăn thử các loại trái cây Bùi Yến hái xuống, bây giờ anh đang trướng bụng, không quá thích thú với thực vật.
- Ừ ừ, đúng đó, bọn họ còn bắt một vỏ ốc to cỡ này này, là sáng nay kéo về từ vùng biển cạn, mọi người đang hợp sức tách nó ra.
Kha Diệc Xảo hưng phấn vung tay vẽ một vòng tròn to biểu thị kích cỡ vỏ ốc, ngửa cao đầu nhìn Bùi Yến, Trương Diệu cao lớn hơn cô nhiều, nhảy nhót đáp.
Tuy Kha Diệc Xảo không lớn tuổi, cô may mắn sống sót trong tai nạn máy bay, người bác thân quen duy nhất không biết đi đâu, bây giờ đơn độc một mình