Cho đến bây giờ tình hình biến thành líu ríu khắc khẩu không ngừng và trấn an giải thích, không đem lại tác dụng gì mà chỉ có hiệu quả thôi miên.
Trong khi mọi người khắc khẩu, Triệu Tường Quốc giở giọng quan thôi miên thì Trương Diệu gục gặc đầu buồn ngủ.
Bùi Yến luôn ở bên cạnh thấy vậy âm thầm giật áo Trương Diệu để anh dựa vào người hắn.
Cái đầu lắc lư không điểm tựa đột nhiên tựa vào thứ rắn chắc co giãn nóng hổi, Trương Diệu buồn ngủ mắt mở không lên lười suy nghĩ đó là gì, theo đà dựa vào ngủ say.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu dựa đầu vào vai mình, tóc đen ngắn dựng đứng theo hô hấp khi có khi không xẹt qua gò má.
Bùi Yến cảm giác hơi ngứa, trong lòng trào dâng cảm giác đặc biệt.
Ngón tay Bùi Yến tê tê, muốn chạm vào Trương Diệu hoặc liếm anh, hoặc tiếp xúc càng thân mật hơn.
Bùi Yến hít thở ngửi mùi trên người Trương Diệu, hắn cục xúc bất an bấm đầu ngón tay.
Bùi Yến lớn lên trong rừng, muốn thứ gì đều dựa vào bản lĩnh giành lấy, nhưng bây giờ hắn lo lắng không biết bản thân muốn cái gì, cũng vì thế làm hắn càng rối rắm hơn.
Bùi Yến không tiếp xúc tình yêu, không yêu đương bao giờ, càng không biết yêu rồi làm sao cùng một chỗ.
Bùi Yến lớn lên cùng thú hoang, biết hiện tại hắn có cảm tình đặc biệt với Trương Diệu nhưng không biết làm sao biểu đạt, giải phóng ra.
Bùi Yến chỉ có thể một mình nghi hoặc, rối rắm.
Trương Diệu không biết đã mang đến rắc rối cho người rừng, anh ngủ say trong cuộc họp thôi miên.
Cho đến khi một tiếng hét chói tai đánh thức Trương Diệu.
- A!!!!!
- Sao vậy? Sao vậy?
Nghe tiếng hét chói tai, mọi người đang họp cùng quay đầu nhìn hướng phát ra thanh âm.
Một cô gái biểu tình kinh khủng hai tay che mặt, sợ hãi hét rầm lên:
- Tay của tôi! Da của tôi! A!!!!!
Cô gái chỉ vào làn da lộ ra ngoài, từ khuôn mặt đến cánh tay nổi lốm đốm hồng, màu sắc dần biến sậm.
Cô gái gãi chỗ mẫn đỏ lia lịa.
Cô gái hét to:
- Ngứa quá! Ngứa quá! Tôi làm sao vậy?
- A! Sao tay của tôi cũng bị như vậy?
Người đàn ông ở bên cạnh cô gái gãi ngứa bản năng nhìn cánh tay mình, phát hiện trên tay bắt đầu nổi đốm hồng, kinh kêu:
- Tại sao? Tại sao tôi...!tôi cũng nổi?
- Trời ạ!
Thấy có mấy người bị giống nhau, những người khác vội vén tay áo lên kiểm tra da dẻ xem có nổi mẫn không.
Trong tập thể có gần một nửa người da nổi đốm hồng, cực kỳ ngứa ngáy.
- Đây là sao?
Trước khi Trương Diệu nhắm mắt mọi người còn đang họp, tranh luận hăng hái, giây sau tỉnh lại chuyển thành phim tai nạn bệnh độc, anh tưởng mình đang nằm mơ.
Một bác sĩ trung niên từ ngày vào hang động đã giúp nhiều người băng bó vết thương thấy vậy đứng dậy, cẩn thận kiểm tra, hỏi han những người da toàn thân đột nhiên xảy ra tình trạng kỳ dị.
Bác sĩ trung niên hỏi han xong hết, đúc ra kết luận, biểu tình nghiêm túc nói với mọi người.
- Tôi đã quan sát và hỏi toàn bộ người bệnh, có lẽ người phát bệnh bị một chứng cảm nhiễm.
Bọn họ chạm vào một thứ giống nhau, chính là thịt sò hôm nay đã ăn...!
- Thịt sò?
- Không phải chứ?
- Quá đáng sợ, may mắn lúc đó tôi không ăn...!
Nghe xong đáp án, có người mắt lóe tia vui sướng, mừng bản mình không ăn.
Có người rất hối hận, trách mình ham ăn.
Bác sĩ trung niên giơ tay lên ý bảo mọi người tỉnh táo lại:
- Tất cả im lặng một chút, xin nghe tôi nói tiếp.
Bác sĩ tự giới thiệu gã tên là Hứa Thừa, trông khoảng năm mươi tuổi, mặt gầy, gò má cao nhô ra, đôi mắt tuy nhỏ nhưng có sự trí tuệ, nhạy bén của bác sĩ.
Biểu tình nghiêm nghị nhìn liền biết bình thường Hứa Thừa là bác sĩ có thái độ nghiêm túc.
Hứa Thừa kêu mọi người yên lặng rồi mới nói tiếp:
- Tôi đã quan sát cảm nhiễm này thấy nó là loại cực kỳ nguy hiểm.
Theo kinh nghiệm học tập và công tác nhiều năm của tôi, tôi cho rằng tình trạng bị cảm nhiễm phát bệnh rất giống với ca bệnh gọi là bệnh cảm nhiễm S.
- Bệnh cảm nhiễm S? Đó là cái gì?
Người bị cảm nhiễm cố nén ngứa ngáy chỉ muốn biết chứng bệnh này nghiêm trọng tới cỡ nào, có nguy hiểm gì không, bọn họ không muốn chết.
- Bệnh cảm nhiễm S là bệnh trạng bắt đầu từ một người đánh cá