Tận cùng sườn dốc cheo leo có một con đường thú đi.
Trên đảo nhiều thú hơn người, những con đường mòn là do thú hoang thường giẫm lên tạo ra.
Vốn trên đường phủ đầy lá khô màu tím vàng giờ dính đầy màu đó, mùi máu nồng nặc theo gió thổi đến.
Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần cách một khoảng xa vẫn ngửi được.
Một con thú da màu xám, to cỡ ngọn đồi đang chống cự kẻ tấn công.
Tứ chi nó ngắn ngủn, người to dày, đầu vuông, vị trí trán giữa hai mắt mọc sừng trắng cứng hình nón, từ gốc hẹp dần đến phần đầu, hơi cong.
Cái sừng to nhất nhìn từ xa ít nhất cỡ năm mươi centimet.
Những cái sừng chắc chắn, sắc bén, con thú đang dùng sức đụng mở kẻ tấn công trước mặt.
Thân thể con thú đã bị rạch nhiều vết máu, có vết thương sâu nhìn thấu thịt đỏ thắm, gân trắng, máu từ miệng vết thương chảy nhỏ giọt xuống đất.
Tiếng hú thảm thiết không phải từ con thú to này mà là các thú con, con thú to muốn giải cứu những thú con bị kẻ tấn công tách ra khỏi nó.
Có ba thú con khoảng một mét, da xám có vằn đen lấm tấm chưa biến mất, chúng nó kinh hoàng rú lên, kêu mẹ mau đến cứu chúng nó.
Con thú to nghe đám con hú thê lương thì càng nóng nảy muốn đụng mở những kẻ đánh lén.
Kẻ công kích thân hình nhỏ hơn con thú cái nhiều, cao cỡ nhóm Trương Diệu.
Trương Diệu thấy ngạc nhiên, tại sao những kẻ tập kích có sức mạnh lớn như vậy, có thể giằng co với động vật to lớn? Trương Diệu híp mắt quan sát kỹ mới phát hiện những kẻ đó công kích đằng trước, phía sau thú mẹ, chúng nó hoặc là bọn họ có đặc điểm vừa giống thú vừa giống nhân loại.
Tổng cộng có bốn kẻ tấn công, hai tên phụ trách trông chừng ba thú con, hai tên khác thì công kích đằng trước, phía sau thú mẹ thân hình to lớn.
Đầu kẻ công kích giống thú hoang, mọc đầy lông xám phủ bên đầu, nhô lên như thú, miệng dài rộng, tai dựng đứng, cái đuôi sau lưng chắc khỏe lắc lư theo động tác nhảy.
Chúng nó há mồm nhe răng nanh sắc nhìn sao cũng giống động vật hung tợn.
Nhưng nếu kiên nhẫn tiếp tục nhìn xuống sẽ thấy nó có da và tứ chi như con người, tư thế đứng hai chân như người.
Nhưng tứ chi của nó rậm rạp lông, móng tay bén như thú, vuốt nhọn dài rạch người thú mẹ để lại vài vệt máu sâu.
Kẻ công kích trừ có đầu thú ra còn có loài khác mặt mũi gần giống người, trừ hai lỗ tai dựng đứng như động vật, ngoài miệng xuống dưới bao răng nanh to dài, mặt có nhiều lông.
Nửa người trên cũng là da người mà vuốt thú, nửa người dưới thì khác, có chân giống động vật thon dài chắc khỏe phủ đầy lông, bàn chân to.
Khi nó cào đất hoặc nhảy lên thì càng vọt nhanh đi.
Bốn kẻ công kích màu lông, màu da khác nhau.
Có da vàng, da đen như chủng tộc nhân loại khác nhau hỗn hợp lại.
Lúc này bốn tên tụ tập công kích thú mẹ và thú con, động tác cực nhanh.
Sức mạnh, tốc độ làm người ta sợ hãi, cảm giác rõ ràng chúng nó mạnh đến không thể chống lại.
Trương Diệu nhìn một kẻ công kích đầu thú nhảy lên người thú mẹ, há mồm xé một miếng thịt trên lưng, không quan tâm da dày cui.
Trương Diệu thầm cảm thán miệng chúng nó bén thật.
Trương Diệu hỏi Bùi Yến:
- Chắc đây là thú nhân Xích Kha mà ông nói?
Bùi Yến gật đầu, mím môi, biểu tình nghiên cứu quan sát những thú nhân Xích Kha.
Bùi Yến phát hiện chúng nó khác với thú nhân Xích Kha hắn từng gặp.
Thú nhân Xích Kha Bùi Yến gặp rất yếu ớt, không có sức mạnh gì.
Còn bốn thú nhân Xích Kha thì tốc độ di chuyển nhanh, bùng nổ lực lượng không dễ đối phó.
Kha Diệc Xảo không biết thú nhân Xích Kha mà Trương Diệu, Bùi Yến từng bàn luận trong hang đá vôi, nhỏ giọng thắc mắc:
- Thú nhân Xích Kha? Đó là cái gì?
Kha Diệc Xảo cố gắng dời mắt khỏi cuộc giết chóc bên dưới, không dám nhìn hình ảnh máu me tàn nhẫn.
Hạng Thần không chịu nổi Kha Diệc Xảo chậm tiêu, khinh thường nói:
- Hừ! Còn cần hỏi? Thú nhân chẳng phải đang nói mấy quái vật nửa thú nửa người bên dưới sao? Không lẽ còn nói cái khác?
- A...!Là như vậy à?
Thì ra là ý đó, nhưng