Thấy thú mẹ không còn sức chống cự, ba thú nhân Xích Kha khác bám vào cổ họng nó uống máu rồi xé bụng, lựa chọn nội tạng ăn, thỏa mãn đứng dậy.
- Không phải chúng nó đói mới đi săn sao?
Tại sao chỉ uống chút máu, ăn nội tạng rồi thôi? Trương Diệu không hiểu.
Giết nhiều động vật, còn là loại to thế này chẳng lẽ chúng nó định kéo về ăn sau?
- Không phải bởi vì đói, là chúng nó thích giết chóc.
Nhìn cách thú nhân Xích Kha hành động, Bùi Yến đã hiểu bản tính của chúng nó là khát máu, tàn khốc, giết chỉ vì thấy thích chứ không phải để lấp đầy bụng.
- Thật tàn nhẫn.
Kha Diệc Xảo nhìn thú mẹ, thú con vô tội bị hành hạ, giết chết tàn khốc mà lý do chỉ vì vui, cô thấy khó chịu.
- Bộ cô không ăn thịt thú hoang sao? Có tư cách gì nói người ta?
Hạng Thần cảm thấy đây là chuyện mạnh ăn thịt yếu, chẳng có gì đáng đồng tình.
Hạng Thần thấy Kha Diệc Xảo thật là chuyện bé xé ra to.
- Không giống! Chúng ta là vì sống sót mới không thể không bắt động vật, còn chúng nó chỉ vì vui mà hành hạ rồi giết chết động vật khác trong đau đớn, đó là khác.
Kha Diệc Xảo cảm thấy dù là động vật, chúng nó hy sinh cũng có giá trị của nó chứ không phải chết vì nguyên nhân như vậy.
Đã thấy rõ ràng cá tính hung bạo của thú nhân Xích Kha còn rảnh rỗi tranh luận, Trương Diệu quay đầu quát với Kha Diệc Xảo, Hạng Thần:
- Được rồi, hai người đợi lúc khác hãy tranh cãi, bây giờ yên lặng cho tôi!
Mấy thú nhân Xích Kha dưới sườn dốc thấy những thú hoang đã chết, chậm rãi đến bên thú nhân Xích Kha bị sừng thú mẹ đâm.
Thú nhân Xích Kha dựa vào thân cây vẫn còn sống, nhìn các thú nhân Xích Kha vây quanh nó thì sợ hãi gào rống, dường như đang cảnh cáo cái gì.
Biết Bùi Yến hiểu ngôn ngữ thú nhân Xích Kha, Trương Diệu dùng khuỷu tay đụng hắn ý bảo phiên dịch.
Ba thú nhân Xích Kha khác phớt lờ lời thú nhân Xích Kha té dưới đất, bước tới gần hơn, giơ hòn đá to còn hơn thú con bị đập chết đập vào đầu thú nhân Xích Kha.
Đập xong thú nhân Xích Kha kia vui vẻ gào lên.
- Chúng nó nói chúng nó còn chưa nếm mùi thú nhân Xích Kha...!
Thú nhân Xích Kha bị đập té ra sau.
Mấy thú nhân Xích Kha đập bể đầu thú nhân Xích Kha kia, chúng nó khom lưng mạnh xé phần thân thể thú nhân Xích Kha kia, từng miếng từng miếng thịt bị kéo xuống, bỏ thịt vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Thú nhân Xích Kha vừa nhai vừa nói gì đó.
- Chúng nó nói không ngon lắm, hơi gầy, chúng nó thích mỡ chút.
Bùi Yến tiếp tục phiên dịch, nói một nửa bị Trương Diệu giơ tay lên chặn lại.
- Thôi thôi, tôi không muốn nghe vị như thế nào, đừng dịch nữa.
Xem ra những thú nhân Xích Kha này trời sinh tàn nhẫn, không phân biệt người thân.
Đồng loại mới rồi cùng nhau hợp tác giây sau yếu đi liền bị chúng thừa cơ giết, chia thịt, không có lý tính, nhân tính, vô nhân đạo.
Dù là con thú thì Trương Diệu nghĩ chúng nó còn có thú tính hơn thú nhân Xích Kha.
Xem ra bọn họ cần giữ khoảng cách với thú nhân Xích Kha, Trương Diệu không muốn ngay mặt đối diện đám thú nhân Xích Kha có thực lực mạnh.
Nhưng nơi có gỗ nổi bọn họ cần tìm, xem tranh vẽ trong hang đá vôi thì cùng một tuyến đường chỗ thú nhân Xích Kha cư ngụ.
Nếu bọn họ lặng lẽ theo dấu thú nhân Xích Kha tìm đường đi đến chỗ có gỗ nổi thì đỡ rắc rối.
Dù sao khu vực trong đảo dù là Bùi Yến cũng chưa từng đến, tự bọn họ lần tìm ai biết sẽ mất bao lâu? Hoặc gặp sinh vật kỳ lạ gì? Chẳng bằng đi theo thú nhân Xích Kha có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Nhìn thú nhân Xích Kha ăn một ít thịt đồng loại xong mất hứng thú, liếm vết máu dính trên tay, và mặt, chúng nó chuẩn bị rời đi.
Trương Diệu vội kéo Bùi Yến ý bảo đi theo chúng nó.
- Chúng ta đi theo đám quái vật này?
Hạng Thần nhìn Trương Diệu, cảm thấy nha điên rồi.
Không né những thú nhân đáng sợ mà còn theo sau lưng chúng nó? Nếu bị đám thú nhân Xích Kha phát hiện thì mấy người bọn họ chắc chắn không đánh lại, Hạng Thần không muốn bị chúng phân thây.
Trương Diệu ngoái đầu liếc Hạng Thần, nói:
- Đi theo chúng nó có thể tìm được chỗ chúng ta muốn đi.
Nhóc có đi hay không thì tùy.
Trương Diệu nhướng mày, cười hỏi:
- Không lẽ nhóc sợ chúng nó?
Hạng Thần