Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Gần đây ảnh đế của vẫn luôn bị yêu cầu diễn lại, là một cảnh tỏ tình.
Nam nữ chính đi trên con đường phồn hoa, trên tay mỗi người đều cầm một ly cafe, hai người vừa đi vừa cười, ngay cả ngọn gió cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Ảnh đế công thành danh toại, gia đình hạnh phúc, cảnh này với anh ta đơn giản như đang giỡn nhưng Giản Ninh diễn thế nào cũng không tốt.
Ảnh đế nói với cô: "Người mới mấy cô đừng nghĩ quay cảnh yêu đương là chuyện đơn giản, chỉ cần là cảnh có tình cảm là đã không đơn giản rồi.
Cô có biết vì sao cảnh quay về tình thân dễ làm lòng người cảm động còn tình yêu thì đa số lại không có cảm giác gì không?"
Giản Ninh nói: "Bởi vì tình thân dễ làm tâm hồn xao động nhất ạ?"
Ảnh đế lắc đầu: "Không phải, như tôi vừa mới nói, bất kỳ cảnh tình cảm nào cũng không phải đơn giản.
Bình thường khi chúng ta xem phim, tình thân dễ khiến người khác cảm động là vì diễn viên diễn giỏi.
Vì sao diễn viên có thể diễn giỏi? Là vì dễ đưa tâm trạng của mình vào cảnh quay.
Ai không yêu người nhà của mình? Thay quan hệ của vai diễn và gia đình thành mình và gia đình mình, tình cảm tự nhiên sinh ra, thậm chí diễn viên giỏi không cần quá cố gắng.
Nhưng khi đối diện với áp lực quay phim, không phải lúc nào cũng có thể tìm được cảm giác yêu đương."
"Vợ tôi lúc quay phim vẫn luôn hiện diện, dù tôi nói lời thoại với cô nhưng trong lòng tôi đều là hình ảnh của cô ấy.
Tôi vừa nghĩ đến sự lãng mạn khi quen biết cô ấy, những khó khăn gian khổ từng trải qua, tình cảm với cô ấy cũng dần tích lũy, cứ tự nhiên bộc lộ ra ngoài, đây không phải là thứ mà có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất để thay thế."
"Giản Ninh, diễn xuất có từng nấc một.
Bây giờ kỹ năng diễn của cô đã vững vàng ở nấc này, nếu như không thể tiến thêm một bước lên chân tình thì cô sẽ giậm chân tại chỗ, phải khắc phục.
Tôi cảm thấy diễn xuất của cô có thể tính là hàng top của những nữ diễn viên trẻ."
Đêm đã khuya, Giản Ninh ngồi trong phòng, nhìn bầu trời đêm không trăng không sao, càng cảm thấy mù mịt.
Trước kia, khi dạy cô, ông Trần cũng từng nói, diễn viên là một nghề phải trải nghiệm qua nhiều nghề, rất nhiều chuyện nếu không hiểu rõ sẽ không thể nào diễn được.
Giản Ninh chưa từng yêu đương, cô phải làm thế nào để không khí mang theo cảm giác ngọt ngào?
Cô ngửa đầu lên, bất lực thở dài một tiếng.
Chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên nhìn, là Trình Dập.
Giản Ninh: "Alo ạ?"
Trình Dập: "Tôi đây, chúng ta ra ngoài giảng kịch bản."
Đạo diễn đã gọi, diễn viên đương nhiên không thể từ chối được.
**
Trình Dập chọn một quán cà phê gần đó, buổi tối rất ít người, hai người tìm một ghế sofa hình tròn ngồi xuống.
Giản Ninh nói: "Không phải trước kia đều đến phòng anh giảng kịch bản sao? Hiện tại sao lại ra ngoài?"
Trình Dập nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục mở kịch bản ra.
Gương mặt Giản Ninh hiện tại, so với lúc trang điểm càng yếu ớt hơn.
Trình Dập nói: "Lúc quay bộ phim trước trong lòng tôi không nghĩ gì nhiều nên không cần kiêng kị."
Vậy bây giờ anh có ý gì?
Giản Ninh bưng ly nước lên uống một hớp, hi vọng mình không nghĩ sai.
Trình Dập thấy ánh mắt cô nhìn về nơi khác, khóe miệng khẽ cong, cố ý nói: "Hiện tại không giống như vậy, ở chung một phòng với em… lương tâm tôi vẫn có chút xấu hổ."
Anh thẳng thắn làm mặt Giản Ninh nóng lên, cô không muốn thể hiện trước mặt anh mình là một cô gái nhỏ, trái tim dễ dàng bị anh lay động.
Vì vậy cô cố gắng bày ra dáng vẻ nữ tính lý trí, thản nhiên mỉm cười, khẳng định: "Anh không phải loại người như vậy."
Trình Dập cười cười: "Tôi thấy em hiểu được tôi thêm một chút rồi."
Nói xong, đưa kịch bản đến tay cô, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cảnh họ muốn quay là ở con đường phía ngoài quán cafe.
Trình Dập chỉ vào cửa sổ nói: "Chỗ đó, ban ngày hai người từ đó đi qua, ánh mặt trời chiếu trên đầu, xung quanh có hương hoa, trước mắt là người mình thích, lúc đó tâm trạng em sẽ thế nào?"
Giản Ninh như học sinh trong lớp đoán đáp án: "Vui vẻ?"
Trình Dập hỏi: "Còn gì nữa không?"
Giản Ninh không nói được, ánh mắt cũng rất mờ mịt.
Trình Dập biết Giản Ninh chưa có kinh nghiệm yêu đương gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giảng thế nào.
Cái này cũng giống như kêu một học sinh tiểu học chỉ biết cộng trừ nhân đi chia giải phương trình, cô hoàn toàn không biết cách giải thì sao có thể có đáp án?
Giản Ninh thấy tự trách, cảm giác mình liên lụy mọi người, ngồi trên sofa cúi đầu, dường như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ.
Nhân viên phục vụ bưng hai ly cafe đến, đặt từng ly xuống trước mặt Giản Ninh và Trình Dập.
Giản Ninh nhỏ giọng cảm ơn, đưa tay sang lấy cafe.
Trình Dập nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, trong lòng khẽ xao động.
Anh nắm tay Giản Ninh trên bàn.
Lòng bàn tay Giản Ninh mát lạnh, bị bàn tay ấm áp bao phủ, độ ấm kia dường như truyền gấp mấy vào lòng cô, khiến tim cô như bị phỏng.
Trình Dập tới gần cô, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng: "Tôi thấy mùi cafe quán này rất giống em."
Giản Ninh biết rõ.
Đây là lời thoại trong kịch bản.
Nhưng Trình Dập lại không giống như đọc lời thoại, như đang thể hiện cảm xúc của mình.
Giản Ninh cũng đáp bằng lời thoại: "Giống ở điểm nào?"
Trình Dập nắm tay cô không buông, tay kia ôm vai cô, thân thể anh dán sát lại, mùa hè ai cũng mặc ít, độ ấm hai thân thể lập tức hòa vào nhau.
Động tác Trình Dập rất dịu dàng, tay quàng qua vai cô chỉ khẽ chạm hờ khiến cô sát vào ngực anh hơn.
Cảm giác bị người đàn ông mình thầm mến vây vào trong ngực khiến lỗ tai đến cổ cô đều đỏ rực, lồng ngực cũng đập thình thịch không ngừng.
Âm thanh Trình Dập quanh quẩn bên tai cô: "Hương vị cafe của quán này ngọt như mía lùi, em rõ ràng là muốn nhấm nháp vị đắng của nó nhưng ngoài ý muốn lại tràn ngập vị ngọt.
Chờ khi em nhấp thêm vài ngụm ngọt ngào ấy thì hương vị vốn có của cafe lại dâng lên.
Chỉ là một ly cafe như vậy lại có thể khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, huống chi là em."
Trình Dập cúi đầu, bờ môi khẽ nhếch như muốn cắn lên chóp tai cô một cái nhưng sau khi hé miệng đến gần thì