Giản Ninh thấy Trình Dập vừa hô cắt đã chạy ra phía mình, nét mặt vui mừng như gió xuân, mặt cô trắng bệch không còn giọt máu, hờn dỗi từ sau lần gặp mặt trước làm cô không muốn để ý đến anh.
Trình Dập không thèm để ý, mặt cô xoay sang phải thì anh đứng bên phải, cô xoay sang trái, anh đứng bên trái (*).
(*) Raw là hữu biên, mình nghĩ tác giả gõ nhầm nên mạn phép sửa ạ.
Giản Ninh thấy thái độ anh đối với mình ngang nhiên, "khác thường" như vậy, vừa định nhìn xem người trong đoàn phim có nghĩ nhiều hay không đã bị lồng ngực anh che khuất tầm mắt.
Cô đẩy anh một chút muốn anh tránh ra, nhưng khi chạm đến cơ thể cứng rắn khỏe khoắn của anh lại nghĩ đến cảnh đêm qua cô được anh ôm vào lòng.
Mặt cô đỏ lên, tức giận đến dậm chân, dứt khoát lui về sau hai bước, đưa lưng về phía anh.
Trình Dập tiến lên một bước, thân thể nghiêng về phía trước, ghé sát vào bên tai cô hỏi: "Giận rồi sao?"
Giản Ninh muốn giả vờ như mình không quan tâm chút nào: "Tôi giận anh cái gì chứ?"
Trình Dập cười: "Giận vì hôm qua tôi không cho em biết đáp án đó."
"Không có cửa đâu!" Có chết cô cũng không nhận, lại tiến ra trước thêm một bước, muốn cách xa anh một chút.
Trình Dập nắm lấy cánh tay cô ngăn không cho cô chạy trốn.
Anh thu lại dáng vẻ tươi cười, chân thành lại nghiêm túc nói: "Những lời hôm qua tôi nói với em, không chỉ vì đối diễn."
“Bây giờ anh mới nói! Tôi đã không còn muốn nghe!” Giản Ninh giận dỗi nghĩ.
Trình Dập thấy Giản Ninh không hề bớt giận, giọng càng dịu dàng hơn: "Giản Ninh, tình cảm của anh với em thế nào, em còn không hiểu sao?"
Tim Giản Ninh khẽ rung rinh, rốt cuộc cũng chịu xoay người lại, nhìn thẳng vào anh.
"Không biết."
Trình Dập không tin: "Toàn bộ người trong đoàn phim đều nhìn ra, sao em có thể không biết được."
Giản Ninh nghe xong, giật mình hai mắt trợn tròn, cô nhìn hai bên một chút, nhân viên trong đoàn đều dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người.
Một đôi mắt đối diện với ánh mắt cô lập tức thu về tiếp tục làm việc trong tay, dáng vẻ vô cùng chột dạ.
Giản Ninh sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trình Dập nói: "Em sợ gì chứ?"
Giản Ninh đẩy anh ra: "Tất cả là đều tại anh! Ở trước mặt người khác còn dây dưa với em làm gì!"
Cô nhìn thấy Lâm Vân từ xa đang đi về phía mình, không muốn có thêm người hiểu lầm nên ra lệnh: "Anh đừng đi theo em!"
Trình Dập thấy Giản Ninh cúi đầu, dáng vẻ bước đi thoăn thoắt cũng rất dễ thương, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô về phía xa, khóe môi vui vẻ mà nhếch lên.
Trong lòng Lâm Vân ghen ghét muốn thổ huyết, trên mặt lại bày ra dáng vẻ tôi không có hại với cả người lẫn vật, đi đến bên cạnh Trình Dập, nói: "Đạo diễn Trình, tôi có một tình tiết không hiểu rõ, anh có thể giảng giúp tôi một chút không?"
Trình Dập dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô ta: "Phần diễn của cô đa số đều là trao đổi công việc với nữ chính, không có cảnh tình cảm nào thì có gì mà nghĩ mãi cũng không hiểu?"
Lâm Vân sững sờ, đầu óc nhanh chóng vận hành: "Ah… Tại em còn đang đi học, chưa từng đi làm nên cứ đắn đo không biết khi ở trước mặt thủ trưởng thì nên có thái độ thế nào."
Trình Dập vừa định nói, cô đối với tôi thế nào thì với thủ trưởng y như vậy nhưng khi vừa nghĩ liền phát hiện Lâm Vân đối với anh hơi khác thường.
Anh nhíu mày, mặt lạnh lùng nói với cô ta: "Bình thường cô ứng xử với mẹ tôi thế nào, quay phim cứ làm như thế."
Nói xong, chạy đi như một cơn gió.
Lâm Vân sững sờ tại chỗ…
Muốn tôi xem Giản Ninh thành mẹ anh ư?
**
Sau khi Giản Ninh trở lại phòng ở khách sạn, gọi điện thoại cho Dương Hi, kể cho cô ấy nghe chuyện mình với Trình Dập.
Dương Hi nghe xong thì nói: "Bây giờ anh ấy đang theo đuổi em công khai rồi.
Bản thân em thấy thế nào?"
Trong lòng Giản Ninh phiền muộn, lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ lộn xộn: "Em nghĩ có thể là vì anh ấy muốn quay cảnh đó thật tốt nên cố ý khiến em xoắn xuýt một đêm rồi tức điên lên.
Hơn nữa anh ấy suy nghĩ gì chị cũng biết, sao em có thể vì một người đàn ông mà bỏ qua sự nghiệp? Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi.”
(*) Nguyên văn 大清早亡了 – Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi là một câu nói thường dùng để mỉa mai đối phương khi đối phương nói ra những lời cổ hủ ngu ngục.
Dương Hi thoáng phân tích: "Em xem lại đi, anh ấy chỉ cần làm chút gì đó đã tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy đối với em.
Chị thấy, em vẫn còn rất thích người ta, bây giờ tức giận như vậy, có thể là vì… câu kia nói thế nào nhỉ?" Dương Hi cẩn thận nghĩ lại: "Ah, nhớ rồi! Chẳng qua em cảm thấy Anh ta không thích em đến thế, cho nên mới nhạy cảm, dễ giận như vậy."
Giản Ninh nghe xong, thoáng trầm lặng rồi thở dài một hơi: "Hình như là vậy."
Cô khẽ dựa vào thành giường, đầu hơi nghiêng, suy nghĩ không rõ ràng: "Chị nói… em nên làm thế nào bây giờ? Em thích anh ấy, dù anh ấy không thích em đến mức đó nhưng vẫn xem như là thích em.
Nhưng quan điểm giữa hai tụi em khác nhau như vậy, bất luận là sau này em vì anh ấy buông bỏ sự nghiệp, hay anh ấy vì em thay đổi suy nghĩ thì chắc chắn một người sẽ phải chịu đau khổ.
Em có nên nhân lúc tình còn chưa sâu nặng lắm, chặt đứt đoạn tình này không?"
Dương Hi nói: "Em đừng vội kết luận sớm, dù sao Trình Dập cũng được xem là người độc thân sáng giá.
Người có gương mặt đẹp hơn anh ấy thì không có tiền, người có tiền thì lại không đẹp như anh ấy.
Cho dù vừa có nhan sắc vừa có tiền như anh ấy cũng chưa chắc có được tài hoa như người ta.
Chị sợ em bỏ lỡ người này rồi sau này không kiếm được người tốt hơn, em sẽ hối hận."
Giản Ninh không cho là đúng: "Chuyện tình cảm đâu phải xem xét những thứ điều kiện bên ngoài như thế."
Giản Ninh cho rằng, dù Trình Dập chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, tiền lương dù không cao, bối cảnh không lớn nhưng chỉ cần cô thích thì mọi thứ đều không thành vấn đề.
Hơn nữa… xét về tình huống giữa hai người bọn họ, nếu Trình Dập là một người bình thường, có lẽ hai người sẽ thoải mái yêu đương hơn.
Giản Ninh càng nghĩ càng phiền, quyết định ra ngoài ăn vặt gì đó giải sầu.
Lúc chờ thang máy, cô nghe thấy Dương Hi nói: Đúng lúc hai ngày nữa chị rảnh, đến đoàn phim thăm em.
Trước tiên em đừng đưa ra quyết định gì, cứ xử sự với Trình Dập bình thường, nói không chừng mọi chuyện sẽ thay đổi thì sao.
Giản Ninh: "Dạ".
Cửa thang máy mở ra, cô cúi đầu đi vào.
Cô nghĩ mỗi lần mình có tâm sự đều là Dương Hi cho mình lời khuyên, cô thấy trong lòng thật ấm áp, có một người chị gái thật tốt.
Cô dùng giọng nói nũng nịu, nhõng nhẽo nói: "Em chờ chị nha."
Điện thoại vừa ngắt, giọng nói giận dữ, trầm thấp, cứng rắn sau lưng truyền đến: "Em chờ ai?"
(*) Tiếng trung chỉ có hai ngôi: ta/ngươi nên khi Giản Ninh nói ta chờ ngươi, Trình Dập tưởng Giản Ninh nói với trai nên ghen.
Giản Ninh càng thêm hoảng hốt, chật vật xoay người nhìn sang----
Vậy mà lại là Trình Dập!!!
Có cần trùng hợp như vậy không???
Giản Ninh vuốt ngực cho bớt sợ: "Sao anh không lên tiếng, hù chết tôi rồi!"
Trình Dập khoanh tay trước ngực, chau này: "Vừa rồi em gọi điện cho ai?"
Giản Ninh xoay người, không nhìn anh, thoải mái trả lời: "Không nói cho anh~"
Cô cảm thấy Trình Dập quả thật rất gia trưởng, quản thật nhiều, cô nói chuyện điện thoại với ai cũng muốn quản?
Đối với người biết sơ sơ về tình cảm như cô, hoàn toàn không nhận ra, Trình Dập đang ghen…
Bây giờ Giản Ninh chưa cho anh danh phận cho nên Trình Dập cũng không thể hùng hồn hỏi quá nhiều.
Ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng anh không ngăn được nỗi lo, lặng lẽ đoán có khi là thằng nhóc thúi lần trước xem mặt kia? Có thể lắm, hai người còn add Wechat mà.
Nhất định là cậu ta thừa dịp anh chọc Giản Ninh tức giận, ý đồ định chen chân vào!
Lúc này, đến phiên Trình Dập một đêm không ngon giấc.
**
Thời gian nghỉ đông của cha mẹ Giản Ninh rất nhanh đã kết thúc.
Mấy ngày nay bọn họ được Lý Dao tận tâm tận lực đưa đi chơi ở thành phố A rất vui vẻ.
Trước khi đi một đêm, Trình Dập cố ý dành chút thời gian để đến làm bữa tiệc chia tay hai người.
Dương Hi cũng vừa đến đoàn phim quan sát, Giản Ninh cũng dẫn người chị em tốt của mình theo, giới thiệu với cha mẹ.
Mọi người trước lạ sau quen, lần liên hoan này không còn lúng túng giống như lúc Giản Ninh xem mắt.
Lý Dao thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn hoàn thành luôn lời hứa với Trình Dập, cũng không biết mấy ngày nay anh ta đã nói với cha mẹ Giản Ninh thứ gì mà ánh mắt cha mẹ Giản Ninh nhìn Trình Dập cứ như đang nhìn một bức tượng phật lớn.
Có thể quen biết được cha mẹ vợ tương lai là chuyện tốt, tuy Trình Dập cảm thấy mục đích như vậy không được tự nhiên nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc anh và cha mẹ Giản Ninh bồi dưỡng tình cảm nên anh luôn hỏi han ân cần, châm trà rót rượu cho hai người.
Lần này địa điểm ăn cơm chọn ở quán lẩu, dù không có phòng riêng nhưng xung quanh chỗ ngồi đều có bình phong chạm khắc ngăn cách nên tính bảo mật cũng xem như là tốt.
Hơn nữa không khí trong quán lẩu náo nhiệt, có thể kéo không khí của bọn họ lên theo.
Sau khi ăn uống no đủ, Giản Ninh và mẹ đi WC, Lý Dao tạm thời có việc phải đi trước.
Trên bàn chỉ còn Trình Dập, Dương Hi và cha Giản đang nói chuyện tán gẫu.
Trình Dập còn nhớ lần trước trong thang máy, không biết Giản Ninh gọi điện thoại làm nũng với ai.
Anh sợ chính là người xem mắt lần trước cho nên thừa cơ nói với cha Giản chuyện này.
Anh vừa rót rượu cho cha Giản vừa hỏi: "Chú ơi, Giản Ninh và đối tượng xem mắt lần trước còn liên lạc gì với nhau không ạ?"
Dương Hi thoáng cái đã nghe hiểu, cầm ly trà lên uống một ngụm, nhìn Trình Dập.
Vẻ mặt cha Giản tiếc nuối: "Không còn, sau khi về Tiểu Hồ nói với chúng tôi, cảm thấy sinh hoạt giữa ngôi sao và mình cách nhau quá xa."
Trình Dập bình thản "Ah" một tiếng, trong bụng thì lại như nở hoa, giả bộ an ủi: "Ngành giải trí và các công việc ngành khác đúng là không giống nhau, nếu không phải người trong giới sẽ rất khó để thông cảm cho nhau.
Con thấy Giản Ninh nên tìm một người đàn ông phù hợp về các mặt như tuổi tác, tính cách,...!có thể giúp đỡ cô ấy trong sự nghiệp."
Có thể phù hợp nhiều điều kiện như vậy, trừ anh ra còn ai?
Anh cảm thấy mình quả thật là hàng cao cấp được đặt riêng để làm chồng Giản Ninh.
Dương Hi cầm ly trà che miệng, nghĩ thầm anh ám chỉ cũng rõ ràng quá rồi!
Cha Giản nghe xong, tràn ngập cảm xúc: "Đạo diễn Trình nói đúng."
Trình Dập yên lòng, khó kiềm chế nụ cười.
Cha Giản nhìn Trình Dập, nói tiếp: "Tôi cảm thấy Lý Dao cũng không tệ!"
Ngụm trà trong miệng Dương Hi lập tức phun ra: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!"
Trình Dập tức đến nỗi mặt thành màu như trái cà.
Cha Giản nhìn hai người, vẻ mặt khó hiểu, không hiểu sao hai