Giản Ninh đứng bên cạnh vụng trộm nhìn sang, đâu còn ý định giúp Trình Dập “lau ngực” nữa, cô nhét khăn vào tay Trình Dập và nói: “Tự anh lau đi!”
Trình Dập thấy cô da mặt mỏng, cũng không đùa cô nữa: “Được được được, nghe em.”
Anh cầm khăn lau qua một chút lại nói: “Chiều nay có rảnh không?”
Giản Ninh nhếch khóe môi, quả nhiên anh đã có sắp xếp.
Trình Dập thấy cô cười, trong lòng nắm chắc.
Nào biết, Giản Ninh lại nói: “Không rảnh.”
Trình Dập nhíu mày: “Sao lại không rảnh?” Suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Chiều nay em có hẹn với ai?”
Anh đã nói trước để Dương Hi hủy bỏ hết công việc chiều nay của Giản Ninh, còn yêu cầu đoàn phim không tìm Giản Ninh, nếu có việc thì đến tìm Dương Hi hoặc dời lại.
Như vậy chắc hẳn không phải người bên trong.
.
.
Trình Dập không sợ cô công việc quấn thân mà lo lắng người ngoài vòng khống chế của anh chặn ngang cướp người.
Giản Ninh chớp mắt: “Buổi chiều em được mời đi ăn sinh nhật.”
Trình Dập vừa nghe, trong đầu phát ra hồi chuông cảnh báo lớn, quả nhiên là đối thủ cạnh tranh!
Loại kẻ địch không nhìn thấy này quả thật rất đáng giận!
Anh trưng ra biểu tình ngưng trọng của quan lớn khi đối diện với sự việc cấp bách nào đó: “Sinh nhật chắc chắn cần náo nhiệt, phải mang anh theo.”
Nếu cô không đáp ứng, bản thân mình liền tăng thêm suất diễn, gọi cả đoàn phim trở về làm việc, ngăn chặn đường tiến công của kẻ địch!
Kết quả, Giản Ninh cười nói: “Được thôi.”
Cô đồng ý dễ dàng như vậy khiến Trình Dập cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng như vậy xem ra, kẻ địch không nhìn thấy mặt kia cũng không phải rất quan trọng với Giản Ninh.
.
.
Trình Dập cúi đầu nhìn áo sơmi trên người: “Anh về thay quần áo đã, em chờ điện thoại của anh, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Giản Ninh “ừ” một tiếng, cười đồng ý với anh, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Trình Dập cũng bị nụ cười của cô làm rung động, nhưng ngay sau đó nghĩ tới tâm tình của cô tốt không phải vì buổi chiều có hẹn với người kia hay sao? Tưởng tượng đến đây, anh liền cười không nổi nữa.
Nửa giờ sau, Trình Dập thay xong quần áo đi xuống liền thấy Giản Ninh đang đứng ở đại sảnh của khách sạn.
Giản Ninh cũng đã thay một chiếc váy màu đỏ có thiết kế hở vai cùng độ dài cách đầu gối 15 cm, kiểu vải ren làm cho da thịt trắng nõn lộ ra khiến cô trông vừa xinh đẹp lại quyến rũ.
Trình Dập từ xa đã thấy, liền cảm thấy tim đập thình thịch, ánh mắt mang chút mê luyến đi tới bên cạnh cô
Chờ đến khi đứng trước mặt cô, anh nghiêm túc nhìn từ đầu đến chân một cách cẩn thận, phát ra tiếng nói từ tận đáy lòng: “Thật đẹp.”
Giản Ninh mỉm cười: “Cảm ơn.”
Sau đó, Trình Dập lại lâm vào trầm mặc, rốt cuộc cô ăn mặc xinh đẹp như vậy vì mình hay vì người kia.
Giản Ninh chú ý thấy lần này ra ngoài, Trình Dập còn mang theo một cái túi xách nam.
Cô vẫn như cũ ngồi ở ghế sau, Trình Dập nói cô gọi cho người bạn kia lát nữa tới nhà hàng Tây.
Giản Ninh mỉm cười gật đầu nhưng lại không gọi điện thoại.
Trình Dập qua gương chiếu hậu thấy cô đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại thì cho rằng cô đang nhắn Wechat cho đối phương.
Nhà hàng Tây này là Trình Dập đã đặt bàn trước, tầng hai chỉ có duy nhất một bàn ăn, tất cả nhân viên phục vụ tầng ngày cũng chỉ phục vụ một bàn khách duy nhất.
Phía trên bàn ăn treo một chiếc đèn trần lớn trông rất xa hoa, ánh đèn tỏa màu vàng nhạt nhu hòa, chiếu lên người Giản Ninh khiến cô càng thêm xinh đẹp.
Trình Dập hỏi: “Khi nào bạn em đến?”
Giản Ninh ôn nhu trả lời: “Anh ấy ngồi ngay trước mặt em rồi.”
Lúc này Trình Dập mới phản ứng lại, thì ra người cô hẹn kia chính là mình.
Anh cúi đầu bật cười.
Chàng có tình thiếp có ý, không khí lập tức trở nên lãng mạn.
Bữa ăn kiểu Pháp bình thường tốn từ hai đến ba giờ, nhưng một nam một nữ ở đây liếc mắt đưa tình cũng không thấy lâu, lại thực dễ nảy sinh cảm giác ái muội.
Tới lúc đồ ăn đưa lên, Trình Dập cùng Giản Ninh nâng ly rượu có chân dài, chạm nhẹ vào nhau, hương rượu thôi thúc chân tình, khiến người ta nửa tỉnh nửa say.
Trình Dập lấy ra hộp quà hình vuông từ trong túi xách đưa cho Giản Ninh: “Sinh nhật vui vẻ, tặng cho em.”
Giản Ninh nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”
Vừa mở hộp ra liền thấy bên trong chính là chiếc vòng cổ kim cương lên hot search mấy hôm trước.
Giản Ninh kinh ngạc nhìn vòng cổ rồi lại nhìn Trình Dập: “Anh mua cái này để tặng cho em?”
Trình Dập đan mười ngón tay vào nhau, khuỷu tay chống ở trên bàn, cười dịu dàng: “Đúng vậy.
Thích không?”
Giản Ninh lắc đầu, đặt hộp quà lên bàn đẩy về phía Trình Dập: “Cái này quá quý giá, em không thể nhận.”
Món quà trị giá 6800 vạn, hiện giờ cô nhận thì sau này lấy gì để đáp lại?
Trình Dập như đã đoán được phản ứng của cô liền nói: “Anh chỉ muốn biểu đạt tâm ý của mình, em không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Anh thấy Giản Ninh vẫn kiên trì không chịu nhận lấy, vì thế liền thuyết phục: “Vòng cổ kim cương này anh mua để tặng cho vợ tương lai, cũng không thể đem tặng cho người khác.”
Lời ám chỉ này quá rõ ràng, mặt Giản Ninh đỏ lên.
“Nếu em không nhận, vậy thì chỉ có thể đem cất ở đáy hòm.
Vòng cổ đẹp như vậy mà vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời, thật đáng tiếc mà.
Không bằng em cứ bảo quản giúp anh trước, về sau anh kết hôn, em giao lại cho vợ của anh.”
Nếu tương lai vợ anh chính là em thì không cần chuyển giao nữa, em vẫn nên giữ luôn đi.
Giản Ninh nghe thấy lời thuyết phục gượng ép ấy, cảm thấy hắn thật ngốc, dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn vòng cổ kim cương lưỡng lự một chút.
Trình Dập thành khẩn nói: “Giản Ninh, anh chỉ là tặng em món quà sinh nhật bình thường, anh không cần em báo đáp gì.”
Giản Ninh hỏi: “Bình thường anh tặng quà đều có giá 6800 vạn?”
Trình Dập cười: “Em dùng tiền để đo tâm ý anh dành cho em, vậy quá tầm thường rồi.”
Giản Ninh cúi đầu sờ chóp mũi, nghĩ thầm anh đã nói như vậy thì mình cũng không nên làm kiêu, nhưng mà.
.
.
“Vậy em tạm thời nhận lấy, như anh nói, chờ anh kết hôn, em giao lại cho vợ của anh.”
Trình Dập nghĩ thầm anh sẽ không cho em cơ hội giao lại đó, em vẫn là thành thật nhận lấy đi..
Sau đó anh đứng lên, đi đến bên cạnh Giản Ninh: “Anh đeo giúp em.”
Độ dài vòng cổ vừa vặn chạm đến xương quai xanh của Giản Ninh, làn da cô vốn trắng nõn