Edit: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Những chuyện gần đây xảy ra không khiến mọi người thấy vui chút nào.
Lý Dao vì muốn Trình Dập giải sầu nên kéo anh đến quán bar uống rượu.
Vị trí bọn họ nằm ở phía sau dựa sát vào tường, nữ ca sĩ đang hát trên sân khấu cách họ rất xa, xem như là tìm được nơi yên tĩnh trong chốn ầm ĩ.
Lý Dao uống một ngụm rượu, rượu mạnh khiến anh ta “Hí” một cái thật sâu: “Tôi vốn không hề có hi vọng gì với “Giang Sơn Mỹ Nhân” nhưng không nghĩ tới danh tiếng có thể nát đến mức này.
Lư Hoài nói thế nào cũng là đạo diễn từng đoạt được giải thưởng quốc tế, sao lại làm ra thứ không đâu vào đâu thế kia!”
Trình Dập nhả ra một ngụm khói, trước mắt sương khói quanh quẩn, ánh mắt không có tiêu cự: “Lúc tôi chờ trong đoàn phim đã biết lúc hậu kỳ xong cũng sẽ không ra gì.
Ban đêm Lư Hoài vội vàng uống rượu rồi ngủ với gái, quay phim đa số đều đến muộn, vừa đến phim trường đã đòi sửa đổi kịch bản loạn xạ, nếu thành quả cuối cùng mà tốt thì mới lạ.”
Lý Dao bất đắc dĩ buông tay: "Kết quả, trên mạng đều đang mắng Giản Ninh.” Anh ta lại uống một hớp rượu, uống xong cầm chặt ly đặt mạnh xuống bàn: “Hai hôm trước tôi đi xem phim, thứ đó gọi là một mớ hỗn độn, trạng thái quay phim của Giản Ninh và những diễn viên khác… Haiz, đều như đang giỡn.”
“Cắt hết vẫn còn sự thối rữa.” Trình Dập tay kẹp điếu thuốc chế giễu.
Lý Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy chỗ không thích hợp: “Cậu nói có phải do Lư Hoài muốn trốn tránh trách nhiệm, cố ý mướn thuỷ quân đẩy trách nhiệm lên người Giản Ninh để phân tán lực chú ý không?”
Trình Dập lắc đầu: “Tôi từng hỏi ông ta rồi, ông ta nói không phải, trông không giống nói xạo.”
Lúc đó Lư Hoài trong điện thoại nước mắt nước mũi tèm lem, nói: “Đạo diễn Trình, cho dù tôi lấy ai ra đỡ đạn cũng không dám lấy người của cậu, sau đó cậu tìm tôi tính sổ thì phải làm sao? Hơn nữa, dù tôi có muốn đổ trách nhiệm cho ai thì tôi thân là đạo diễn có đạo đức nghề nghiệp.
Phim rác tôi quay không ít, cậu có thấy tôi đổ tội lên người diễn viên nào chưa?”
Lý Dao cúi đầu bấm điện thoại, màn hình trong đêm tối có vẻ sáng chói, anh ta vừa bấm vừa nói: “Dương Hi lập tức tới.”
Trình Dập "Ừ" một tiếng, thấy nét mặt Lý Dao hờ hững, quan tâm hỏi: "Cậu với cô ấy hiện tại sao rồi?"
Lý Dao thở dài, cũng đốt điếu thuốc: “Phối hợp với cô ấy giả vờ như không có chuyện gì.”
“Trái lại lần này cậu khá cố chấp.”
Lý Dao ngửa đầu, tựa vào ghế sofa, hai mắt vô thần nói: “Có thể kiên trì một ngày thì tính là một ngày đi.”
Một người chấp nhận chịu đánh, một người chấp nhận đánh, dù ai cũng không khuyên được, Trình Dập vỗ vỗ vai Lý Dao coi như an ủi.
Chỉ chốc lát sau, Dương Hi mặc áo khoác màu đỏ tức giận đi tới, sau khi đặt mông ngồi xuống, đoạt lấy ly rượu trong tay Lý Dao, sau đó đặt mạnh ly rượu xuống bàn, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, Lý Dao vô cùng lo lắng nhìn nó xem có bị vỡ nát hay không.
Trình Dập cười cười: “Sao lại tức giận như vậy?”
“Anh còn cười được!” Dương Hi gọi nhân viên phục vụ đến, gọi cho mình một ly rượu.
Trình Dập ngồi đối diện cô nàng, bị tư thế gọi rượu của cô làm cho giật mình.
Thấy ngón tay cô ấy chỉ từ đầu menu đến cuối, phảng phất như muốn gọi cho tất cả mọi người trong đoàn phim.
Anh quay đầu hỏi Lý Dao bên cạnh: "BÌnh thường cô ấy cũng có thể ăn như vậy à?"
Lý Dao bình tĩnh "Ừ" một tiếng.
Gọi đồ ăn đồ uống xong, giống như đã trút hết giận, Dương Hi thở một hơi dài, sau đó đó bắt đầu nói liên miên không ngừng nghỉ: “Đám người trên mạng kia bôi đen Giản Ninh,