Đúng là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, Thiên Khải đã thoát khỏi tên Tử Hàm nhiều chuyện hay tò mò, bước vào học đường.
Thiên Khải vất vả lắm mới có thể thành thành thật thật nghe giảng bài, đang học thì bị Nguyệt Di chọc tức chết đi được, ra cửa còn bị Tử Hàm chặn, nói thẳng: “Mọi việc không thuận, không nên ra cửa”.
Thiên Khải đương phiền lòng, bèn lắc mình một cái, để lại Tử Hàm chụp hụt, suýt nữa té ngã.
Tử Hàm khó khăn lắm mới ngồi dậy gặp Nguyệt Di liền hỏi nàng:
“Nguyệt Di Nữ quân, Thần tôn nhà ta bị làm sao vậy? Ta chỉ mới đi chốc lát, ai chọc y rồi?” Tư thế cậu như muốn đi đánh lộn.
Nguyệt Di ngẩng gương mặt với đôi má đỏ quét lên: “Không đúng lúc rồi, là tại hạ chọc đó, thiếu chút nữa đã khiến Thần Tôn nhà ngươi mất mặt.
Chẳng phải bộ dạng muốn đánh lộn này của ngươi là để báo thù cho Thần tôn sao?”
“Nguyệt Di Nữ quân nói đùa.
Sao có thể chứ? Sao ta lại cùng ngài động thủ được, ta đánh nhau với ai cũng sẽ không đánh nhau với ngài đâu.” Tử Hàm ngượng ngùng nói, thấy sắc mặt Nguyệt Di còn chưa khá lên, cậu lại hỏi: “Có sao không Nguyệt Di Nữ quân, đây là Thi Hỏa chú hả, sao mặt lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ ngài thi chú thuật này với Thần tôn?”
“Không phải.” Nguyệt Di nghe Tử Hàm nói vậy mặt càng đỏ hơn, vội quay mặt qua chỗ khác.
Tử Hàm hay tò mò hoàn toàn bị hấp dẫn, vẻ mặt như muốn ăn dưa, truy hỏi Nguyệt Di: “Rốt cuộc ngài đã làm cái gì mà chọc Thần tôn giận đến vậy?”
Kiểu này nếu hôm nay cậu không biết chút gì là sẽ không bỏ qua cho Nguyệt Di.
Nguyệt Di cảm thấy vô cùng bất lực, bèn nói với bé con Tử Hàm: “Từ từ ta kể cho nghe”.
Lúc bọn ta bước vào lớp vốn dĩ đều khá tốt, hiếm khi Thiên Khải không quậy phá, nhưng chuyện lại xảy ra sau khi ngươi đi.
Mấy đứa nhóc vừa đi, bất thình lình một giọt mực nước không nghiêng không lệch đúng lúc nhỏ lên quyển sách của ta, ta ngẩng đầu thấy chúng thần đều đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ tiên sinh giao, nghĩ chắc do ai không cẩn thận, nên đã làm sạch vết bẩn, cúi đầu luyện tập trận pháp phù chú tiếp.
Ai ngờ mới vừa cúi đầu, mực lại nhỏ xuống dưới, ngẩng đầu lại không tìm thấy hung thủ.
Ta cúi đầu, quả thực lần này lại tiếp tục nhỏ mực nữa, lần đầu tiên có thể là hiểu lầm, lần thứ hai là trùng hợp, nhưng giờ thì sao, ta áp chế lửa giận ngẩng đầu nhìn Thiên Khải cũng mặt đầy lửa giận nhìn về phía ta.
Ta nhìn trái ngó phải, rất nghi hoặc, dùng Truyền Âm Nhập Mật: “Thiên Khải, huynh sao vậy? Ai chọc huynh rồi?”
Hắn cực kỳ tức giận đáp: “Muội.”
“Ta?” Ta trừng lớn hai mắt: “Sao có thể, ta không có hố huynh mà.”
Huynh ấy hỏi lại ta: “Muội khẳng định không có?”
“Ta...!ta……” Ta bị huynh ấy làm cho không hiểu ra sao.
“Muội tự nhìn xem.” Nói xong huynh ấy giơ tay ra, còn biến ra thủy kính kêu ta nhìn sách của huynh ấy.
“Đây là? Mực nước?”
“Ồ, muội chính là tên tiểu tặc vẩy mực nước cho ta.” Ta bừng tỉnh đại ngộ.
Nghĩ đến vừa rồi, ta cũng tức giận, nắm bắt cơ hội, liền dùng lời lẽ chính đáng lên án huynh ấy:
“Huynh không lo học, vẩy mực cho ta làm gì.”
Thiên Khải quả thực cạn lời, nén giận nói:
“Muội ăn nói cho cẩn thận!” Huynh ấy chắp hai ngón tay lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng di