Không ngờ tất cả những chuyện này đều bị Thiên Khải đứng ở cửa nghe lén biết được.
“Tử Hàm ——” một chất giọng âm trầm truyền đến từ sau lưng Tử Hàm.
Tiểu kiền long đang vui vẻ cười ha ha chẳng thể ngờ được Thần tôn nhà mình quay lại, sợ tới mức mặt cậu tức khắc trắng bệch, cả người ứa mồ hôi lạnh, hai chân run như cầy sấy, trượt mông xuống đất.
Rốt cuộc ta cũng đã hiểu vì sao trước khi đi Nguyệt Di Nữ quân lại vỗ vai ta, ý là muốn ta tự giải quyết cho tốt đó mà! Sát thần Nguyệt Di Nữ quân ăn thịt thần không nhả xương hại chết ta rồi! Không biết Thần tôn đã nghe bao nhiêu rồi.
Aizz! Cái này...tội bất kính Chân thần phải làm thế nào? Sung quân đến vùng cực hàn của Bắc Hải? Không tốt không tốt.
Đoạt pháp lực, trông coi kết giới Cửu U? Không ổn không ổn.
Lôi hình của Chân thần? Chỉ một chút thôi là ta có thể trực tiếp hồn về với đất mẹ.
Tổ thần của ta ơi, đây là muốn cái mạng già này của ta sao…… Ta còn chưa cưới vợ nữa mà! Thần ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tử Hàm băn khoăn vì mấy chuyện đó cả buổi trời.
Tử Hàm hơi há mồm, phát ra tiếng nhỏ như ruồi muỗi: “Thần…… Thần…… tôn...!Thần tôn……”
“Thần tôn.” Như ông già ăn cái gì nghẹn họng mấy lần, rốt cuộc Tử Hàm cũng phát ra âm thanh nịnh nọt, mặt ra vẻ lấy lòng.
“Thần tôn, không phải ngài đã đi rồi hả, sao lại quay về vậy?” Cậu tuôn ra một tràng nịnh nọt Thiên Khải.
Từ lúc sinh ra Thiên Khải đã biết thuật Đọc Tâm, sao lại không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì và còn những suy nghĩ băn khoăn trong lòng Tử Hàm nữa.
Thiên Khải chẳng ngờ Tử Hàm còn nhỏ mà đã xảo quyệt như thế, không biết nên thương hay là nên ghét cậu.
Thiên Khải cố ý không để cậu biết thái độ hắn thế nào, dùng vẻ mặt nghiêm túc chất vấn cậu:
“Bản tôn đi đâu sao phải báo cho rồng con ngươi chứ?”
Lòng Tử Hàm còn chưa yên, rốt cuộc Thần tôn biết hay là không biết, bèn ra sức lấy lòng Thiên Khải như cũ: “Không không không, Thần tôn đừng nói vậy, tiểu yêu chỉ nghĩ Thần tôn trăm công ngàn việc, có chuyện gì thì phái rồng con đi là được.
Sao phải phiền đến Thần tôn chứ?”
Ngữ khí của Thiên Khải không rõ là đang vui hay đang buồn: “Trăm công ngàn việc, bản tôn thẹn không dám nhận, không có thời gian đàm tiếu như ngươi.”
Lần này, Tử Hàm mới khẳng định là bị phát hiện rồi.
Gương mặt khóc tang định lấy lòng Thiên Khải: “Thần tôn, Tử Hàm nhất thời hồ đồ, cười Nguyệt Di Nữ quân pháp lực không giỏi, còn nói đùa với Nguyệt Di Nữ quân.……”
“Chỉ là đùa giỡn chút thôi, sao ngay cả vậy mà bản tôn hẹp hòi cũng không cho được chứ? Pháp lực Nguyệt Di không tốt, lạm dụng pháp lực, tự phạt là phải.”
Tử Hàm vừa nghe vậy thì lại nghĩ Thần tôn không biết? Cậu hớn hở trong bụng, nhanh nhảu đáp lời: “Đúng vậy, đúng vậy.
Tùy tiện dùng pháp lực, tổn hại danh dự