Có thể nói hai vị thần xấu bụng Thiên Khải và Nguyệt Di là “Kẻ tung người hứng” thay phiên nhau hại bé con Tử Hàm.
Buổi tối Thiên Khải tới thăm Nguyệt Di nhưng lại bị nàng ghét bỏ, Thiên Khải chợt nảy ra sáng kiến.
Thiên Khải đưa ánh mắt trấn an về phía Nguyệt Di, an ủi nói:
“Đừng lo Nguyệt Di.”
Dứt lời, Thiên Khải cầm lấy tờ giấy dày đặc chữ được Nguyệt Di nắn nót, vung tay lên, nơi bị dính mức chợt khôi phục như lúc ban đầu.
“Thiên Khải, huynh thật lợi hại.” Biểu cảm của Nguyệt Di giống như là được mở ra một bầu trời mới, cầm 《 Tâm kinh 》được Thiên Khải khôi phục như lúc ban đầu kia lên, yêu thích không nỡ buông tay, tán thưởng không thôi.
————————————————
Thiên Khải lấy điểm tâm đưa cho Nguyệt Di, đôi mắt nàng sáng lấp lánh như vì sao nhỏ, giơ tay cầm điểm tâm định nhét vào miệng, nhưng khi nhìn đến thiên tướng tuần tra ngoài cửa sổ, nàng do dự một chút, cuối cùng bỏ điểm tâm xuống, khuôn mặt nhỏ tràn đầy mất mát.
“Không sao, không cần để ý bọn họ.
Có bản tôn ở đây, tất cả bọn họ đều phải giả làm người mù.” Thiên Khải lại bắn cho Nguyệt Di một ánh mắt trấn an.
“Ừm.” Nguyệt Di gật đầu, vừa định cắn một ngụm, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ Tử Hàm đang nằm mơ ở đằng xa, nhỏ giọng hỏi Thiên Khải:
“Còn Tử Hàm thì sao?”
Nói xong nàng định đứng dậy đem điểm tâm cho Tử Hàm.
Thiên Khải thấy thế, vội ấn Nguyệt Di xuống, nói:
“Đừng quấy rầy y.
Muội xem, y ngủ đến độ nước miếng chảy đầy bàn, chắc là mơ thấy mình gặm chân thiên cẩu, giò Yêu Trệ! Sao đói được?”
Thiên Khải mới vừa nói xong liền nghe được Tử Hàm nói mớ một câu: “Chân đại cẩu, móng heo bự, ngon quá đi!”
Thiên Khải Nguyệt Di không hẹn cùng phì cười.
“Yên tâm đi, tất nhiên là ta đã chuẩn bị sẵn cho ông ấy rồi.” Hắn chỉ cho Nguyệt Di hộp đồ ăn trên bàn lão Thượng quân thủ các, hỏi: “Thế đã an tâm chưa?”
“Rồi nha.”
“Muội đó, nhọc lòng quá nhiều chuyện!” Thiên Khải bất đắc dĩ lắc đầu, trêu ghẹo Nguyệt Di: “Coi chừng chưa già đã bạc đầu nha Nguyệt Di.
Muội đó, coi chừng muội không tìm được tiên lữ bây giờ.”
Nguyệt Di nghe Thiên Khải nói chuyện không đâu, cảm thấy không thú vị gì hết: “Thiên Khải, huynh chán quá đi, chỉ biết chọc ta, không để ý tới huynh nữa.”
Nguyệt Di bắt đầu ăn ngấu nghiến, Thiên Khải thấy thế, nghĩ cũng may mình tới thăm chứ không là nàng bị đói chết rồi.
Hắn nhanh tay rót chút trà cho Nguyệt Di, đồng thời vuốt lưng giúp nàng: “Muội ăn từ từ thôi, đừng gấp.”
“Ta phải ăn cho nhanh, ăn xong còn phải nhanh chóng chép 《 Tâm kinh 》 nữa!” Nguyệt Di phồng má nói.
Thiên Khải thấy Nguyệt Di sốt ruột như thế, bèn hỏi nàng: “Chép được nhiêu rồi?”
“Chưa đủ trăm lần, Tâm kinh dài quá, lại còn khó chép.
Ta cứ chép sai mãi.” Nguyệt Di vẩu môi, biểu đạt bất mãn.
“Không sao, ăn xong ta giúp muội.”
Tiếng châm trà vừa rồi đã đánh thức Tử Hàm, Tử Hàm nghe thấy Thiên Khải Nguyệt Di đang nói chuyện, mừng thầm: Nghe nói độ dài của cuốn《 Tâm kinh 》gấp hai lần quyển 《 Luật Pháp 》.
Tính ra chưa chắc lần này mình là người thảm nhất.
“Tử Hàm, vậy ngươi cứ chép hai ngàn