Một vài trưởng lão và đa số các đệ tử đều đã tập trung trước Tháp Trấn Ma.
Một là muốn bái kiến Thánh Quân xuất quan, hai là muốn xem xem Hàn Mặc Quân hơn hai năm trước bị nhốt ở đây giờ như thế nào rồi.
Lục Thần cùng Tuyết Nhã vừa tới nơi thì chỉ thấy mọi người đang tụ tập xem chứ không thấy Thẩm Nhược Y, hắn nghĩ nàng vẫn đang ở trong tháp chưa ra nên xông vào.
"Lục Thần!" Dương Thừa Tử gọi hắn.
Lục Thần quay đầu lại bái kiến chưởng môn, còn có Nam Cung Nhạc Vận và Lăng Vô Huyền.
Dương Thừa Tử bĩnh tĩnh nói: "Bạch Ân trước khi vào đã dặn không ai được vào, muốn tự mình tìm Hàn Mặc Quân, hơn nữa đám ma tu này cũng không thể ảnh hưởng tới muội ấy."
Lưu Thành Ca nghe thấy sư tôn mình nói vậy cũng lên tiếng: "Lục sư đệ không cần quá lo lắng, chắc chắn Thánh Quân sẽ nhanh chóng tìm được xác của Hàn sư đệ thôi!"
Nhiên Vân lập tức gõ đầu Lưu Thành Ca, nàng giận dữ nói: "Lưu Thành Ca, tìm xác cái gì chứ? Hàn sư đệ sống chết chưa rõ, huynh đừng nói mấy lời đen đủi!"
"Còn muội thì sao? Có sư muội nào suốt ngày đánh sư huynh như muội không!"
Mọi người trong phái đã nghe hai người cãi nhau thành quen, Lục Thần cũng không để ý.
Để lại một câu "Nếu Thánh Quân trách phạt sẽ tự chịu trách nhiệm" rồi đi luôn vào trong.
...!
Keng!
Tiếng hai thanh kiếm chạm nhau, là kiếm của Lục Thần và Tu Lam kiếm của Hàn Mặc Quân.
Lục Thần vừa lên tới tầng thứ chín thì nhìn thấy Hàn Mặc Quân đang chĩa kiếm về phía Thẩm Nhược Y.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh tay chặn lại kiếm của Hàn Mặc Quân.
Đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, Thẩm Nhược Y lập tức quay sang nhìn, vừa nhìn liền đoán được đây chính là nam chính Lục Thần rồi.
Wow, không ngờ lớn lên nam chính và nam phụ đều đẹp trai như này!
À, lại quay lại vấn đề chính.
Vì Hàn Mặc Quân vừa gặp đã muốn giết mình nên Lục Thần xuất hiện làm Thẩm Nhược Y không kịp nghĩ gì nữa, nàng chạy một mạch về phía Lục Thần rồi trốn sau lưng hắn.
Thấy Thẩm Nhược Y núp sau lưng mình, Lục Thần quay đầu lại nhìn, hắn dịu dàng nói: "Thánh Quân, đừng sợ."
Hàn Mặc Quân lập tức đen mặt.
Coi hắn không tồn tại? Diễn trò thân mật trước mặt hắn?
Hàn Mặc Quân không vui nói: "Lục Thần, một là ngươi cút sang một bên, hai là các ngươi cùng chết."
Lục Thần không chịu nhường, tay phải đưa ra tỏ ý "mời".
Thẩm Nhược Y cảm thấy sắp có một trận gió tanh mưa máu giữa nam chính và nam phụ rồi.
Cả hai bắt đầu vào thế chiến thì—— Thẩm Nhược Y ngất.
- -----------------------
Đưa Thẩm Nhược Y trở về Tịnh Lăng Viên, mọi người lại chuyển nơi tụ tập tới đây.
Nam Cung Nhạc Vận vừa bắt mạch cho Thẩm Nhược Y vừa hỏi: "Mạch tượng hơi loạn, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Tất cả đều dồn ánh mắt về phía Hàn Mặc Quân nhưng hắn không giải thích một lời, cuối cùng bị Dương Thừa Tử phạt quỳ bên ngoài cửa.
Sau một canh giờ thì Thẩm Nhược Y tỉnh lại.
Trong đầu lại nghĩ ngay tới Hàn Mặc Quân, đang ở trong phòng lan man suy nghĩ về lí do hắn muốn giết mình thì nàng nhận ra bên ngoài trời đang mưa.
Cảm giác không lành dâng lên, Thẩm Nhược Y lập tức chạy ra mở cửa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hàn Mặc Quân đang quỳ trước cửa phòng.
Mặc kệ trời đang mưa mà chạy ra chỗ hắn, Thẩm Nhược Y kéo Hàn Mặc Quân đứng dậy, nàng lo lắng nói: "Sao ngươi lại bị phạt rồi..."
Hàn Mặc Quân gạt tay nàng ra, giọng hắn lạnh nhạt: "Đừng giả bộ tốt với ta."
Chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Hàn Mặc Quân cũng là tình cảnh như thế này, Thẩm Nhược Y thở dài chán nản.
Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, bất lực nói: "Lần đầu gặp nhau ngươi cũng lạnh lùng với ta như vậy...!Chúng ta không có duyên sao..."
Hàn Mặc Quân nhàn nhạt đáp: "Có." Nhưng không để Thẩm Nhược Y vui vẻ lâu, hắn nói tiếp, "Là nghiệt duyên."
"..." Thôi được rồi, bởi vì Hàn Mặc Quân là đồ đệ nàng nên nàng không thèm chấp với hắn.
Còn chưa kịp giải thích thì đột nhiên Thẩm Nhược Y hắt hơi liên tục, y phục hơi mỏng lại dầm mưa một lúc khiến nàng cảm thấy lạnh.
Hàn Mặc Quân nắm chặt tay, lo lắng nhìn nàng, nghiêm trọng nói: "Mời sư tôn vào phòng."
Thẩm Nhược Y lắc đầu.
Nàng vốn muốn trêu một chút để trị cái tính ngang ngược của Hàn Mặc Quân, thế nhưng không ngờ hắn thực sự nghe lời mà về phòng.
- -------------------------
Thực Mộng Đường.
Bữa tối vẫn giống như hai năm trước, bốn người cùng ăn một bàn.
Thẩm Nhược Y, Lục Thần và Tuyết Nhã đã ngồi xuống bàn rồi nhưng Hàn Mặc Quân vẫn đứng chờ món mãi không xong.
Lục Thần đã học được cách quan tâm Thẩm Nhược Y, vừa rồi hắn lấy đồ ăn giúp nàng, đều là lấy món nàng thích.
Thẩm Nhược Y muốn chờ Hàn Mặc Quân nên vẫn cứ ngồi yên không chịu ăn, Lục Thần thấy nàng ngẩn người liền lấy đũa đặt vào tay nàng.
Hắn gọi: "Thánh Quân."
Lúc này Thẩm Nhược Y mới giật mình nhìn Lục Thần, cười ái ngại với hắn.
Biết Lục Thần và Tuyết Nhã đang đợi mình chưa ăn nên nàng bất đắc dĩ gắp một miếng mì lên.
Cạch.
Còn chưa kịp ăn thì Hàn Mặc Quân đột ngột đặt một bát cháo nóng ra trước mặt Thẩm Nhược Y.
Nàng thấy vậy liền tốt bụng giúp hắn đẩy bát về phía Tuyết Nhã, nghĩ rằng hắn muốn đưa cho Tuyết Nhã mà không với tới.
"..." Hàn Mặc Quân ngay lập tức tức giận nhìn nàng.
Thấy sắc mặt hắn không vui vẻ, Thẩm Nhược Y vội vàng giải thích: "Ta biết là ngươi muốn đưa cho Tuyết Nhã mà, ta không có ý định ăn!"
Hàn Mặc Quân bất ngờ nhìn Thẩm Nhược Y một lúc rồi thở dài, hắn không ngờ nàng lại hiểu nhầm thành như vậy.
Nghĩ lại chuyện năm xưa hiểu lầm Thẩm Nhược Y, hắn nhẹ giọng lại: "Là lấy cho sư tôn.
Ăn mì có thể lạnh bụng, người ốm rồi nên ăn cháo đi."
Nhìn bát cháo trước mặt Thẩm Nhược Y cảm động muốn khóc luôn rồi, hóa ra Hàn Mặc Quân vẫn để ý tới nàng.
Đang định cảm ơn Hàn Mặc Quân thì đột nhiên Lục Thần buồn bã nói với nàng: "Lần này ta cũng lấy cho người..."
Đương nhiên Thẩm Nhược Y không trách hắn rồi, Lục Thần như vậy đã là rất tốt với nàng rồi.
"Không sao, ta..." Thẩm Nhược Y nhìn bát mì rồi lại nhìn bát cháo, cười cười nói, "Ăn cả hai là được."
Thẩm Nhược Y vừa dứt lời thì Hàn Mặc Quân đột nhiên bỏ đũa xuống, mặc dù chưa ăn miếng nào nhưng hắn cứ thế khó chịu bỏ đi.
Nàng cũng không hiểu Hàn Mặc Quân bị làm sao, chỉ buồn bã nhìn tới khi bóng hắn khuất dần.
...!
Sau khi ăn xong thì Thẩm Nhược Y đi thăm mọi người rồi mới trở về Tịnh Lăng Viên, nàng vừa đi vừa nghĩ về chuyện lúc nãy Lục Thần đã nói với mình.
Hắn nói xin lỗi về chuyện hiểu lầm trước kia, vì không hiểu rõ mà suýt nữa hại nàng.
Thật ra Thẩm Nhược Y không trách hắn, không phải ai cũng biết rõ thời gian nàng xuất quan.
Hơn nữa chủ yếu những chuyện này sẽ thông báo tới các môn phái, người dân bình thường đâu phải ai cũng biết, huống chi lúc đó Lục Thần mới chỉ là một đứa nhỏ.
Mà Thẩm Nhược Y cũng đâu để ý việc này nữa, điều nàng vui nhất bây giờ chính là không cần trốn Lục Thần nữa, không còn ai giết nàng nữa rồi!
À, hình như còn Hàn Mặc Quân.
Thẩm Nhược Y buồn bã thở dài, tạm thời cứ bỏ qua chuyện này vậy.
Nàng vô thức nghịch nghịch miếng ngọc bội mà Lục Thần vừa trả, là một miếng ngọc rất trong, màu hồng nhạt, quả là giống y hệt miếng ngọc bội mà nàng tìm thấy.
Cứ vừa nghịch vừa nghĩ nghĩ, đột nhiên Thẩm Nhược Y lại nghĩ tới một chuyện khác...!Đại sư huynh là Dương Thừa Tử, Nhị sư tỷ là Nam Cung Nhạc Vận, Tứ sư muội là nàng, Ngũ sư đệ là Lăng Vô Huyền, vậy còn Tam sư tỷ đâu?
Tác giả viết truyện có phải bị hố rồi không?
Thẩm Nhược Y còn đang thắc mắc thì đã gần về tới Tịnh Lăng Viên, từ đằng xa nhìn thấy bóng dáng Hàn Mặc Quân vội vàng từ gốc cây hoa đào đang đi nhanh về phòng.
Hắn làm gì cứ như nhìn thấy ma vậy?
Thẩm Nhược Y bước tới phía cây hoa đào, nàng nhìn xuống dưới đất thì thấy có một khoảng trống không có cánh hoa nào.
Rõ ràng Hàn Mặc Quân vừa đứng đây một khoảng thời gian không ngắn mà?
Lặng nhìn những cánh hoa đào bị gió thổi bay, Thẩm Nhược Y chợt nhớ lại những ngày đầu tiên mới tới đây.
Thế mà đã qua gần ba năm rồi, không biết nàng ở thế giới kia còn sống hay đã chết?
Lúc trước cứ trời tối nàng lại ngồi dưới gốc cây này, lúc thì nghĩ vẩn vơ, lúc thì là đợi Hàn Mặc Quân luyện kiếm về.
Thẩm Nhược Y có chút buồn về sự xa lạ của hắn bây giờ.
Tiện tay ngắt một nhánh hoa, Thẩm Nhược Y ngồi xuống gốc cây hồi tưởng lại quá khứ.
Ở thế giới kia nàng hay mơ thấy một cây hoa đào, khá giống cái cây này...!
Sau đó dưới tán hoa đào đó xuất hiện bóng lưng của một người.
Bóng lưng này——
Thật giống Hàn Mặc Quân.
Vừa nghĩ tới hắn thì Thẩm Nhược Y mới nhớ ra trên tay vẫn đang cầm gói bánh sủi cảo mang về từ Thực Mộng Đường.
Lúc đó thấy Hàn Mặc Quân chưa ăn gì nên nàng đã lấy sủi cảo