Mặc dù trời đã tối nhưng Thẩm Nhược Y vẫn quyết định không lên giường đi ngủ.
Nàng đang nghĩ về việc nhỡ ngày mai không dậy nổi thì Hàn Mặc Quân sẽ đi mất.
Chính vì thế, nàng canh lúc Hàn Mặc Quân vừa tắm về để tới tới gõ cửa phòng hắn.
"Hàn Mặc Quân!"
"..." Bên trong vẫn không có một tiếng động.
Thấy rõ ràng hắn đang ở bên trong mà không thèm đáp lại mình một câu, Thẩm Nhược Y cảm thấy bực mình.
Cứ thế gọi hắn thêm mấy lần mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, nàng trực tiếp đẩy cửa vào luôn.
Kẹt!
Cửa mở ra, người bên ngoài và người bên trong phòng——
Bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Mặc Quân đang lau đầu, cổ áo mỏng mở rộng.
Thẩm Nhược Y nhìn thấy rõ từng giọt nước trong suốt trên tóc đang chảy dần xuống cổ, qua yết hầu, qua xương quai xanh cực đẹp của hắn, cứ thế thấm ướt vai áo hắn.
Thấy Thẩm Nhược Y đứng ngẩn người nhìn mình, Hàn Mặc Quân dừng tay lại, nhíu mày khó chịu.
.
Truyện Phương Tây
Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng với bộ dạng khó chịu này của Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y chắc chắn mình sẽ bị hắn đuổi ra ngoài.
Đương nhiên không để Hàn Mặc Quân hành động trước, nàng nhanh chóng bước vào phòng rồi đóng sập cửa lại.
Hàn Mặc Quân có chút giật mình, hắn hỏi: "Sư tôn muốn làm gì?"
Thẩm Nhược Y quay lưng lại với hắn, bước lùi về phía sau, vừa lùi vừa nhìn nhìn chiếc ghế, rón rén ngồi xuống.
Nàng ngập ngừng nói: "...Ta sợ ngày mai ngươi đi mất, chút nữa ngươi cứ ngủ còn ta ngồi đây chờ ngươi."
Hàn Mặc Quân không muốn đôi co với nàng, chậm rãi ngồi xuống giường, tay lại tiếp tục cầm khăn vò vò đầu, không nói thêm gì nữa.
Trời đã vào đông, nhiệt độ mặc dù khá thấp nhưng không hiểu sao Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân lại cảm thấy trong phòng có chút nóng.
Trong đầu Thẩm Nhược Y là hình ảnh có chút buông thả vừa rồi của Hàn Mặc Quân.
Trước đây nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn nên cảm thấy không quen, tim cũng vô thức đập nhanh.
Hàn Mặc Quân cũng thế, đột nhiên Thẩm Nhược Y vào phòng khiến hắn không kịp đề phòng, trong đầu cũng có những suy nghĩ trước đây chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Không khí ngày càng ngại ngùng, Hàn Mặc Quân và Thẩm Nhược Y đều muốn nói gì đó để giảm bớt căng thẳng.
"Ta..." Cả hai cùng lên tiếng.
"..." Sau đó cả hai cùng im lặng.
Thẩm Nhược Y đột nhiên thấy hối hận, vì nàng tự nhiên vào phòng hắn nên mới thành ra khó xử như vậy.
Nhưng đã vào đây rồi chẳng lẽ lại đi ra? Hắn sẽ cho nàng cơ hội thứ hai vào chắc?
Sợ Hàn Mặc Quân nói gì đó không ổn, Thẩm Nhược Y nhanh chóng cướp lời: "Ta muốn...", nàng dừng lại vài giây nghĩ lí do rồi mới nói tiếp, "...Giúp ngươi lau tóc."
Hàn Mặc Quân cũng không hiểu vì sao từ khi Thẩm Nhược Y ở đây đầu óc hắn liền không nhanh nhạy như bình thường, nàng nói xong một lúc hắn mới tập trung được.
Chưa trả lời được ngay, trong đầu hắn đều là đống suy nghĩ rối tung.
Thật phiền.
Hắn đương nhiên không thích người khác lau tóc cho mình.
Ừm, đúng thế! Hắn cứ thẳng thừng từ chối là được.
Thẩm Nhược Y cảm thấy trong lúc chờ Hàn Mặc Quân trả lời thì xung quanh lại im ắng lạ thường, thiết nghĩ hắn cũng không muốn, nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Đang chuẩn bị lấy lí do là "Đùa thôi" để chấm dứt chuyện này thì Hàn Mặc Quân cất tiếng.
"Sư tôn tới đây." Hắn vừa nói tay vừa đưa khăn về phía nàng.
Tới đây...!
Hàn Mặc Quân ngay lập tức hối hận, hắn không hiểu nổi bản thân vừa nói cái gì, rõ ràng trong đầu có nghĩ thế đâu?!
Thẩm Nhược Y không nói gì, kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng không để Hàn Mặc Quân hối hận lâu, nàng nhanh chóng đứng dậy tiến về phía giường, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn trên tay hắn, chậm rãi lau lau từng lọn tóc một.
Hàn Mặc Quân nãy giờ vẫn luôn ngồi yên để nàng lau đầu, bàn tay của nàng cực nhỏ và ấm, ở trên đầu hắn dịu dàng thấm thấm tóc, nhẹ tới mức giống như sợ hắn đau.
Hàn Mặc Quân bị sự săn sóc này của Thẩm Nhược Y làm cho mềm lòng.
Chưa từng được một người nào đó quan tâm, đột nhiên hắn nghĩ rằng cứ yên bình như bây giờ thật tốt.
Quên hết chuyện xưa đi, tham lam muốn Thẩm Nhược Y mãi đối với mình như thế này.
Bởi vì đứng hơi xa nên Thẩm Nhược Y phải nhón chân nghiêng người về phía trước.
Hàn Mặc Quân nãy giờ vẫn luôn hướng ánh mắt xuống đất, thấy chân nàng nhón lên chẳng hiểu vì sao thấy buồn cười, muốn trêu chọc một chút.
Thẩm Nhược Y vừa nghiêng người về phía trước thì hắn đột ngột ngả người về sau.
Hụt mất điểm tựa, Thẩm Nhược Y lập tức ngã vào người hắn, hai tay nàng kịp thời chống lên bờ vai rộng lớn, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một tấc.
Hàn Mặc Quân cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, hai tay hắn cũng kịp thời phản ứng được, giữ lấy eo của Thẩm Nhược Y.
Cảm nhận được chiếc eo vừa nhỏ vừa mềm của nàng đang ở trong bàn tay mình, trong đầu hắn nổ cái "đoàng!".
Lúc đặt tay lên vai thì Thẩm Nhược Y không may kéo vạt áo của Hàn Mặc Quân xuống, lộ ra hẳn một vùng ngực phải rắn chắc ấm nóng của hắn.
"Y...?" Thẩm Nhược Y nhìn thấy trên ngực của Hàn Mặc Quân có một viết sẹo hình chữ Y liền theo phản xạ đọc lên.
Hàn Mặc Quân vội kéo áo lại, hắn đứng bật dậy, đỡ theo Thẩm Nhược Y cùng đứng dậy.
Thả tay trên eo nàng ra, hắn vội vàng lấy lại khăn rồi trùm lên đầu vò vò tóc, tiện thể che đi đôi tai đỏ.
Thẩm Nhược Y cũng nhanh chóng quay lại ghế ngồi quay lưng lại với hắn, che đi khuôn mặt vì xấu hổ mà ửng hồng.
Nàng ấp úng nói: "Mau...!Mau ngủ đi, muộn rồi."
Ngay sau đó như nhớ ra chuyện gì, Thẩm Nhược Y lại lên tiếng: "Hình như...!Chúng ta có thể dùng linh lực hong khô tóc mà?"
Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân nhìn nhau khó hiểu.
Đúng là vốn dĩ vẫn làm như thế mà.
Ai mà biết vừa rồi vì sao cả hai đột nhiên ngốc nghếch tới nỗi đến việc này cũng không nghĩ ra.
Muốn phá bỏ không khí ngại ngùng này nên Hàn Mặc Quân nói