"Biết thân phận của mình thì tại sao còn làm loạn với tên Hàn Mặc Quân kia?" Dương Thừa Tử tức giận đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn.
Hắn lớn giọng nói tiếp: "Mặc dù muội không muốn nhận hắn nhưng lễ bái sư đã thành, hắn là đồ đệ của Thánh Quân Bạch Ân.
Lục Thần là đệ tử ngoại môn mà muội vẫn đối xử quá phận ta không nói, nhưng dù thế nào cũng không nên ra tay quá nghiêm khắc với Hàn Mặc Quân."
Thẩm Nhược Y còn đang ngơ ngác chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì Dương Thừa Tử lại mắng.
"Mấy ngày trước muội cùng Hàn Mặc Quân tu luyện, không phải muội tự ra tay với mình rồi đổ tội cho hắn thì chẳng lẽ một tên đệ tử mới nhập môn hơn một năm có thể làm muội bị thương à?"
Nghe xong, Thẩm Nhược Y phải sử dụng trí nhớ não cá vàng của mình để đoán xem đây là thời gian nào.
Mới nhập môn hơn một năm?
Bạch Ân bị thương, Hàn Mặc Quân chịu phạt...!
À nhớ ra rồi! Đây chính là bước đầu tiên Bạch Ân hành hạ nam phụ để dồn hắn vào đường chết!
Lúc này Hàn Mặc Quân vẫn chưa hề có nửa ý hận Bạch Ân, vẫn là trong cái rủi có cái may mà.
Hàn Mặc Quân hiện giờ đang bị quỳ ở ngoài cửa, không biết đã quỳ mấy ngày mấy đêm rồi.
Mặc kệ vết thương trên người còn đau, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài xem tình hình.
Nhìn thấy bóng dáng của một nam đệ tử đang quỳ ngoài cửa Thẩm Nhược Y liền biết đây chính là Hàn Mặc Quân, nàng vội vàng tiến về phía hắn.
"Mau đứng dậy! Người sai là ta, không liên quan tới ngươi." Tay Thẩm Nhược Y đỡ Hàn Mặc Quân, miệng cũng đồng thời giải thích cho Dương Thừa Tử.
Nhưng mà trái với sự nhiệt tình của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân chỉ khó hiểu nhìn nàng mà không chịu đứng dậy.
Thẩm Nhược Y không quá để tâm tới sự bất thường của Hàn Mặc Quân, nàng nghĩ là hắn đang cảm thấy rất cảm động.
Tên nam phụ này chỉ vì Tuyết Nhã cứu hắn một lần mà nguyện bảo vệ nàng ấy cả đời, Thẩm Nhược Y thì không cần nhiều như vậy, chỉ mong hắn đừng giết nàng là được, hihi.
Nhưng đấy là tưởng tượng thôi, còn hiện thực đáp lại Thẩm Nhược Y là ánh mắt đột ngột chuyển lạnh của Hàn Mặc Quân.
...Nói sao nhỉ, Thẩm Nhược Y thấy ánh mắt hắn nhìn mình như đang nói "muốn giết ngươi".
Quá đáng sợ rồi!
Nhưng mà sao lại thế được? Theo nguyên tác thì lúc này Hàn Mặc Quân vẫn còn đối với Bạch Ân rất tốt mà?
Dứt khoát tránh khỏi tay của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân trào phúng nói: "Vậy sao? Tạ ơn sư tôn giúp ta giải oan, không dám để người đỡ dậy, sợ bẩn tay người."
Sau khi đứng dậy, hắn cúi người rồi lạnh nhạt nói tiếp: "Sư tôn, chưởng môn, đệ tử cáo lui."
Mặc kệ bộ dạng ngơ ngác của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân xoay người rời khỏi Tịnh Lăng Viên.
Sau khi mọi người đi hết thì Thẩm Nhược Y chán nản trở về phòng, nàng ngồi xuống nghiêm túc suy nghĩ.
Rốt cuộc là sai ở đâu? Tại sao Hàn Mặc Quân lại có thái độ như thế?
Đây chính là điểm khác biệt giữa nữ chính và nữ phụ đúng không? Rõ ràng là cùng một hành động mà nữ chính thì được người ta yêu thích, còn nàng...!
"Mệt mỏi quá, ta muốn về nhà..."
Nghĩ tới việc hôm nay vốn là ngày được đoàn tụ với cha mẹ thì lại gặp phải chuyện xui xẻo này, Thẩm Nhược Y càng thêm buồn bã.
Chỉ là bây giờ chán nản cũng không giải quyết được việc gì, chi bằng tạm chấp nhận số phận trước đã, an an ổn ổn làm Bạch Ân một thời gian rồi tìm cách quay về.
Nàng nhất định phải trở về!
Nhắc tới Bạch Ân mới nhớ, trước tiên nàng phải xem xem mặt "mình" trông như thế nào đã.
Nghĩ xong liền làm, nàng lục lọi xung quanh phòng, tìm ngay một chiếc gương đồng để soi.
Sau đó là phản ứng như người mất hồn của Thẩm Nhược Y.
...Có phải nàng hoa mắt rồi không? Khuôn mặt trong gương là mặt của nàng mà?!
Kinh ngạc đứng nhìn một hồi, nàng cảm thấy không thể tin nổi.
Khuôn mặt, mũi, mắt, miệng...!Giống nàng y như đúc!
Nhưng mà...!Giờ nghĩ lại mới thấy cũng không sai lắm, từ khi xuyên vào cơ thể này thì Thẩm Nhược Y đã không có cảm giác xa lạ rồi.
Không chỉ mặt mà cả cơ thể, chỗ nào cũng giống, như đây chính là thân thể của nàng vậy.
Nhìn xuống bộ y phục đỏ đang mặc trên người Thẩm Nhược Y liền thở dài.
Một bộ đồ màu đỏ chóe có quá nhiều chi tiết thừa, trang sức trên người còn nhiều tới mức giống như bản thân là cái móc treo đồ vậy.
Một diễn viên quần chúng cao cấp như nàng không chấp nhận cái ngoại hình này!
Thẩm Nhược Y vốn dĩ thích màu xanh lam và màu trắng, bình thường cả tủ quần áo cũng chủ yếu là hai màu này.
Nếu không thì cũng là những màu nhã nhặn dịu dàng, màu đỏ này quá chói mắt rồi, nhất định phải thay.
Lại đi quanh phòng một lượt để tìm tủ đồ, khi Thẩm Nhược Y mở ra thì đúng là không ngoài dự đoán của nàng, cả tủ toàn là y phục đỏ.
Hóa ra Bạch Ân cũng chung tính cách với nàng, thích màu gì thì cả tủ đồ chính là toàn màu đó!
Thấy bên trong góc tủ có một chiếc hòm lớn, Thẩm Nhược Y khó hiểu tự hỏi: "Đây là gì?"
Mở hòm ra, bên trong đều là y phục, hơn nữa còn là y phục màu xanh và trắng.
Thẩm Nhược Y chợt cảm thấy hơi kì lạ, không phải Bạch Ân chỉ thích màu đỏ thôi sao? Mà lại thêm một sự trùng hợp nữa, tại sao lại phải là đúng màu nàng thích?
Cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng đi thay y phục.
Khoác lên người một bộ xanh lam nhàn nhạt, viền áo bằng lụa trắng được may tỉ mỉ, tất cả đều tôn lên làn da trắng của nàng.
Thắt đai áo xong rồi tháo hết đống trâm trên đầu xuống, tóc vấn lên một nửa được thắt bằng một dây lụa xanh.
Thẩm Nhược Y đang hài lòng nhìn mình trong gương thì lại nghĩ tới việc mình đột ngột thay đổi quá nhiều, tự nhiên sợ hãi.
Liệu có ai đó phát hiện ra nàng đoạt xá Bạch Ân không? Sau đó liền bị giết luôn?
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Thẩm Nhược Y bị tiếng gõ cửa làm giật bắn mình.
Lại nhanh chóng nhập vai, Thẩm Nhược Y ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, mặt vênh lên, lạnh nhạt nói: "Vào đi."
Cửa được mở ra, một thiếu niên anh tuấn bước vào phòng, trên tay cầm theo khay đựng bát thuốc nóng.
Tóc hắn buộc cao, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng.
Hắn bình tĩnh nói: "Thánh Quân, ta tới đưa thuốc cho người."
Từ lúc tới đây, ngoại trừ chưởng môn thì chẳng có ai dám bắt chuyện trước với nàng, cũng chẳng mấy ai dám nhìn nàng như vậy, một chút sợ sệt cũng không có.
Hơn nữa còn có thể tùy ý đi vào Tịnh Lăng Viên?
...!Thẩm Nhược Y chợt cảm thấy không xong rồi.
Nam chính chẳng phải vì muốn báo thù Bạch Ân mà lên Thanh Lăng môn hay sao?! Không ai khác, đây chính là nam chính – Lục Thần.
Vào cửa một lúc rồi nhưng Thẩm Nhược Y cứ ngẩn người nhìn làm hắn gọi tới ba lần: "Thánh Quân?!"
Tiếng gọi của Lục Thần kéo Thẩm Nhược Y lại, nàng sợ tới ngơ luôn rồi.
Không được! Phải nghĩ cách tránh xa tên nam chính này sớm một chút.
Theo như thời gian trong truyện thì lúc này chỉ có Hàn Mặc Quân là không có ý muốn giết nàng, ở gần hắn mới tốt nhất.
Vẻ mặt nhập vai vừa rồi của Thẩm Nhược Y biến mất, nghĩ tới Lục Thần muốn giết mình liền sợ sệt.
Nàng cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, hai tay ngoan ngoãn đưa ra phía trước.
"Tới...!Đưa thuốc sao? Để ta cầm là được..." Nói xong Thẩm Nhược Y liền vội lấy bát thuốc từ tay Lục Thần.
Lục Thần ngây người nhìn theo bộ dạng luống cuống ngốc nghếch của người trước mặt.
Hắn trầm ngâm nghĩ nghĩ, cảm thấy rõ kì lạ.
Phản ứng hôm nay của Bạch Ân quá khác mọi ngày, y phục...!Hắn nhớ Bạch Ân từng nói ghét nhất màu xanh mà?
Hôm nay lúc Bạch Ân tỉnh lại thì Lục Thần vẫn đang có lớp luyện kiếm ở Bạch Tri Đường.
Đã nghe thoáng qua các đệ tử nói rằng Bạch Ân từ khi tỉnh lại thay đổi rồi, có nhiều chuyện không nhớ rõ và tính cách cũng khác hoàn toàn.
Mới đầu hắn còn nghĩ đều là nói quá, giờ xem ra là thật rồi?
Thẩm Nhược Y cảm thấy Lục Thần ở bên cạnh không nói gì, cũng không có hành động gì mà cứ đứng quan sát mình lại càng thấy sợ hơn.
Nàng rón rén nói: "Ngươi ngây ra đó làm gì? Nam chính...!À, Lục Thần, ta có chuyện này muốn giao cho ngươi."
- ---------------------
Trúc Lam Viên - Nơi ở