Trưa hôm sau.
Hàn Mặc Quân vừa từ Bạch Tri Đường luyện kiếm trở về thì Thẩm Nhược Y cũng đang bước chân ra khỏi cửa.
Thấy vậy hắn liền hành lễ, nàng còn chưa kịp nói một câu không cần đa lễ thì hắn đã về phòng.
Tên đệ tử lạnh nhạt này Thẩm Nhược Y không muốn để tâm nữa rồi!
Từ sáng tới giờ chưa ăn gì, chính xác là từ khi xuyên về tới giờ nàng chưa ăn chút nào.
Hôm qua vì phải uống quá nhiều thuốc nên không có khẩu vị, ai ngờ đến nửa đêm lại đói.
Và Thẩm Nhược Y cũng thắc mắc tại sao cả Tịnh Lăng Viên lớn như vậy, nhiều phòng như vậy lại chỉ có mình nàng và Hàn Mặc Quân ở chứ? Bạch Ân này sống tách biệt với mọi người hay sao?
Chính vì thế mà lúc đói Thẩm Nhược Y không có ai để hỏi xem nhà ăn ở đâu, tên đệ tử kia thì luôn xa cách, nàng thật sự không dám mở lời.
Buồn chán ngồi trước cửa phòng một lúc thì thấy Hàn Mặc Quân từ trong phòng đi ra, như bắt được cọng rơm cứu mạng, Thẩm Nhược Y đứng dậy chạy thật nhanh về phía hắn.
"Mặc Quân, ngươi đi đâu?"
"Thực Mộng Đường." Hắn đáp.
Nghe tới đây hai mắt Thẩm Nhược Y liền sáng lên, vui vẻ nói: "Ta đói, ta cũng muốn đi."
Hàn Mặc Quân nhìn nàng nghi ngờ, có phải Bạch Ân lại nghĩ ra chiêu khác để giết hắn rồi không? Bình thường không phải do Lục Thần mang đồ ăn tới tận phòng cho Bạch Ân vì nàng ta không muốn ăn cùng người khác sao?
Không đáp trả, Hàn Mặc Quân mặc kệ Thẩm Nhược Y mà đi luôn.
Nhưng nàng cũng không quan tâm việc hắn có cho mình đi cùng hay không, vội vàng chạy theo phía sau hắn.
Đi ở đằng trước, Hàn Mặc Quân vẫn đang ngẫm nghĩ về Bạch Ân.
Kể cả những hành động hôm qua hay vừa rồi đều khiến hắn cảm thấy không giống Bạch Ân trước đây.
Nàng ta thật sự mất trí rồi?
Hai người cùng nhau đi, chẳng mấy chốc đã tới Thực Mộng Đường, vừa tới nơi thì Thẩm Nhược Y đã nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ vang lên.
"Thánh Quân tới Thực Mộng Đường ăn cơm kìa."
"Thánh Quân và Hàn sư huynh cùng nhau đi ăn."
"Lục sư huynh không được Thánh Quân coi trọng nữa rồi sao?"
Hàn Mặc Quân giờ đây mới chú ý một chút, Lục Thần đúng là đi cùng đám đệ tử ngoại môn tới ăn.
Vậy không phải Bạch Ân giữ lại phòng cho Lục Thần?
Thấy Hàn Mặc Quân đột ngột dừng chân nhìn về phía bàn gần cuối, Thẩm Nhược Y cũng rướn người lên nhìn theo.
Là Lục Thần và...!Tuyết Nhã?
Theo như những gì trong truyện miêu tả, Thẩm Nhược Y chắn chắn người đứng bên cạnh Lục Thần là nữ chính.
Tuyết Nhã mặc dù chỉ mặc một bộ y phục đơn giản nhưng vẫn nổi bật hẳn so với các nữ đệ tử khác, nhan sắc quả không tầm thường! Đây chính là hào quang nữ chính!
Lại nhìn ánh mắt ngây ngốc của Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y hiểu rồi!
Chắc chắn là nam phụ này đang ghen với nam chính vì được đi cùng nữ chính, chút nữa nàng phải giúp hắn với nữ chính để lấy thiện cảm mới được!
"Mặc Quân, chúng ta mau ăn thôi." Thẩm Nhược Y nói.
Nghĩ lại chuyện tối qua hiểu lầm Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân cảm thấy hơi áy náy, hắn đáp: "Sư tôn ngồi ở đây, ta lấy đồ ăn giúp người."
Thẩm Nhược Y nghe vậy liền vui vẻ trở lại, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Hàn Mặc Quân đi lấy đồ ăn.
Trong lúc chờ nàng còn gọi cả Lục Thần và Tuyết Nhã tới ăn cùng.
Vốn nàng chỉ định gọi Tuyết Nhã để giúp Hàn Mặc Quân thôi, nhưng mà trong truyện viết rằng Tuyết Nhã luôn luôn đi theo Lục Thần nên nàng đành phải gọi thêm cả hắn.
Vừa tới nơi Lục Thần và Tuyết Nhã liền hành lễ với Thẩm Nhược Y.
"Bái kiến Thánh Quân."
Thấy Thẩm Nhược Y gật đầu rồi thì cả hai mới chuẩn bị đi lấy đồ ăn.
Nhân lúc này nàng liền giữ Tuyết Nhã ở lại, đặt ghế của Tuyết Nhã gần ghế của Hàn Mặc Quân.
Nàng nói: "Tuyết Nhã ngồi đây trước đi, chút nữa Hàn Mặc Quân lấy đồ ăn giúp ngươi."
Tuyết Nhã có chút bất ngờ nhưng cũng không dám hỏi một lời, lặng lẽ ngồi xuống.
Một lúc sau Hàn Mặc Quân quay lại cùng với rất nhiều món ngon cực kì bắt mắt.
Nhìn thấy Tuyết Nhã ngồi cùng bàn, hắn ngay lập tức lại chạy đi lấy đồ ăn cho nàng.
Sau đó là một bàn ngập đồ ăn do Hàn Mặc Quân và Lục Thần cùng lấy, Thẩm Nhược Y còn chưa kịp vui mừng thì hai người kia cứ lấy từng món đẩy hết về phía Tuyết Nhã.
Nàng thở dài, trong lòng tự an ủi mình.
Tuyết Nhã là nữ chính mà, nữ phụ nàng đành chấp nhận thôi!
Thẩm Nhược Y vừa mới bắt đầu gắp một miếng thịt thì bị Hàn Mặc Quân ngăn lại, hắn nói: "Đây là món mà ta lấy cho Tuyết Nhã, của người đã để sẵn ở đây rồi."
Vốn tưởng rằng đồ ăn lấy ra cùng một bàn thì sẽ ăn cùng nhau, nếu biết là của Tuyết Nhã thì Thẩm Nhược Y đã không lấy rồi.
Ngại ngùng thu lại đũa, nàng nhìn đĩa thịt toàn là ớt trước mặt mình.
Tuyết Nhã lên tiếng: "Thánh Quân có thể ăn món của ta."
Thẩm Nhược Y còn chưa kịp nói không cần đâu thì đã bị Lục Thần chặn họng: "Tuyết Nhã luôn biết nhường nhịn người khác nhưng Thánh Quân tốt nhất đừng làm khó muội ấy."
Uất ức gật đầu với Lục Thần, nàng ngoan ngoãn gắp một miếng cho vào miệng.
"Khụ...!khụ!" Đột nhiên Thẩm Nhược Y ho liên tục khiến cả ba người đều quay sang nhìn.
Tuyết Nhã rót nước đưa cho Thẩm Nhược Y, nàng nói: "Thánh Quân đừng ăn nhanh quá."
"Không...!cay quá..."
Câu trả lời này của Thẩm Nhược Y làm cho tất cả đều ngạc nhiên, cay quá?!
Bạch Ân thích ăn cay nhất mà, chuyện này ai cũng biết.
Hơn nữa những món này đều là những món mà Lục Thần hàng ngày mang cho Bạch Ân, sao giờ lại...!
Đến sở thích, thói quen cũng có thể thay đổi sao?
Hàn Mặc Quân vẫn luôn nghĩ Bạch Ân đang lừa hắn, chỉ là bộ dạng vì cay đến nước mắt chảy thành sông này của Thẩm Nhược Y...!Hắn đột nhiên cảm thấy có phải do mình nghĩ nhiều rồi không?
"Hay là Thánh Quân ăn món của ta đi." Tuyết Nhã vừa nói tay vừa đẩy món của mình về phía Thẩm Nhược Y.
Nàng cũng vội vàng đẩy lại, vừa rồi bị Hàn Mặc Quân và Lục Thần nói như vậy thì sao nàng dám ăn nữa chứ.
Lần này Thẩm Nhược Y nhanh chóng từ chối để không bị đổ oan là muốn ăn món của Tuyết Nhã nữa.
Lập tức đứng dậy, nàng ngập ngừng nói: "Ta cứ nghĩ ngồi cùng một bàn thì sẽ cùng nhau ăn...!Ta không biết đây là món của riêng Tuyết Nhã.
Xin lỗi, các ngươi ăn vui vẻ, ta về trước."
...!
Rất nhanh đã tới tối.
Hàn Mặc Quân có một lớp tu luyện tới giờ này, chính vì vậy mà Thẩm Nhược Y từ sớm đã ngồi dưới gốc cây hoa đào để đợi, chỉ cần hắn vừa về tới liền có thể ——
"Mặc Quân, ta ở đây nè."
Lần này Hàn Mặc Quân đúng là quen hơn rồi, hắn lãnh đạm hỏi: "Sư tôn có việc gì?"
Cả ngày hôm nay Thẩm Nhược Y đã nghĩ xong rồi, nàng muốn đi tìm Dương Thừa Tử hỏi một chút, muốn làm vài việc có ích.
Nếu ngày nào cũng ăn không ngồi rồi thế này thì sao có thể tìm cách về nhà.
Lại một lần nữa phải