Hôm sau vừa đúng là cuối tuần, Claire đến bệnh viện gặp bác sĩ Mia như đã hẹn.
Trước mắt, chỉ có Cevi và vị nữ bác sĩ này biết chuyện trong mơ, Cevi chỉ biết là Claire gặp một giấc mộng kỳ quái, còn về nội dung cụ thể thì Claire cũng chưa nói cho hắn biết, không cần phải quá lo lắng. Nhưng bác sĩ Mia thì khác, hôm đó khi bị thôi miên Claire đã tạm thời mất đi ý thức, cũng không biết mình đã nói với cô những gì, y phải nghĩ biện pháp khiến cô tiếp tục giữ bí mật.
Bác sĩ Mia thấy tiểu Claire đẩy cửa đi vào, lập tức đưa y vào phòng trị liệu, quan tâm hỏi han: “Claire, mấy hôm nay em cảm thấy thế nào?”
Claire nói: “Tốt hơn nhiều so với trước ạ.”
Mia cẩn thận quan sát một lát, nói: “Như vậy đi, chúng ta làm kiểm tra một lần, em nhất định phải điền đúng sự thật vào nhé.”
Cô đưa cho Claire một cuốn câu hỏi, Claire nhìn kỹ, đây là những câu hỏi điển hình của khoa tâm lý, dùng độ đánh giá trình độ nghiêm trọng của bệnh nhân tâm thần phân liệt, nếu là trước kia, kết quả sau khi điền chi tiết của Claire tuyệt đối sẽ là bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, may mà y đã khôi phục trí nhớ, liền sửa chữa lại tất cả những chuyện trước đây.
Claire cố ý chọn những mục tình trạng bệnh ở mức nhẹ để điền vào, sau khi điền xong liền trả lại bác sĩ Mia. Mia xem xong kết quả y điền, rõ ràng thở nhẹ ra một chút, mỉm cười nói: “Xem ra gần đây em thật sự tốt hơn rất nhiều, trong mộng còn nhìn thấy người khác nữa sao?”
Claire nói: “Sẽ không, liên tục mấy ngày không nằm mơ nữa rồi.”
Lúc này bác sĩ Mia mới yên lòng, mỉm cười nói: “Em phải tiếp tục thả lỏng tâm tình, đừng suy nghĩ miên man, sau này có vấn đề gì thì cứ tới tìm chị.”
Claire gật gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, Claire lại nhanh chóng đi đến thư viện của trường.
Y muốn mau chóng điều tra ra tung tích của Quý Nhiên, trung tâm tra cứu tư liệu trong thư viện là cách tiện lợi nhất. Thế nhưng khiến y thất vọng là, y đưa vào rất nhiều từ khóa, Quý Nhiên, Du Khiêm Hòa, lễ điện ảnh, tai nạn xe cộ… Kiểm tra đi kiểm tra lại, những vẫn không thu được tin tức gì hữu dụng.
Cũng khó trách, thế giới hiện giờ đã là mấy trăm năm sau, con người đã sớm rời khỏi địa cầu, làm sao có thể lưu lại tư liệu của một ngôi sao và một người đại diện nho nhỏ được?
—- Bản thân ngay cả lời tỏ tình cũng chưa thể nói ra, đã hoàn toàn mất đi Quý Nhiên rồi sao?
Vốn tưởng rằng bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian ở chung, còn có con đường rất dài có thể sóng vai cùng bước, y còn lên sẵn kế hoạch nhận một bộ phim khoa học viễn tưởng để giúp Quý Nhiên phát triển ra thị trường quốc tế, chờ thêm vài năm nữa Quý Nhiên mệt mỏi không muốn đóng phim, bọn họ có thể tìm một nơi yên tĩnh ở nước ngoài, hai người ở cùng với nhau.
Ai có thể ngờ được, một trận tai nạn ngoài ý muốn lại đập nát tất cả tốt đẹp đến không còn một mảnh.
Vừa nghĩ tới người kia đã chết trong tai nạn giao thông, không bao giờ… có thể xuất hiện nữa, Claire đã cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách.
Quý Nhiên của y, tại sao lại cứ thế biến mất không thấy được?!
Thầy giáo đi tuần trong thư viện thấy một bạn nhỏ sắc mặt tái nhợt gục đầu xuống bàn ngẩn người, không nhịn được đi tới nói: “Bạn học, em không thoải mái sao?”
Claire: “…”
Trêи mặt đứa nhỏ lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Không có, vừa rồi em đang đọc sách, có nhiều chỗ xem không hiểu.”
Đứa nhỏ cười rộ lên cực kỳ đáng yêu, thầy giáo không nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu vàng vàng của y, nói: “Thật ngoan.”
Chờ thầy giáo đi rồi, Claire mới xoa xoa mồ hôi trêи trán, có chút buồn bực nghĩ thầm: “Hiện giờ y vẫn còn là một thằng nhóc tay ngắn chân ngắn, không thể làm ra cử chỉ khác thường nào, y phải nhanh chóng thích ứng với thân phận mới này một chút. Còn về tin tức của Quý Nhiên, cũng chỉ có thể lén lút chậm rãi tìm.”
—- Nếu mình có thể trọng sinh đến thế giới này, có lẽ Quý Nhiên cũng còn sống, cũng trọng sinh đi?
—- Chỉ cần có một tia hi vọng, y cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Claire thở sâu, đứng dậy rời khỏi thư viện.
Trêи đường trở lại ký túc xá, Claire vừa đi vừa nghĩ biện pháp, y không thể nào công khai đi tìm Quý Nhiên, cái tên xa lạ này tuyệt đối sẽ khiến mọi người nghi ngờ, y chỉ có thể lén lút điều tra. Nếu hai người cùng chết trong vụ tai nạn, cùng nhau trọng sinh thì chắc hẳn thời gian ra đời sẽ không cách nhau quá xa, ngày xảy ra tai nạn giao thông là ngày 21 tháng 6, y được sinh ra cùng ngày, có lẽ Quý Nhiên cũng sinh ra vào ngày 21 tháng 6, chỉ là không biết hiện tại trí nhớ đã thức tỉnh hay chưa.
Liệu sau khi quay về có nên điều tra toàn bộ tư liệu về những đứa trẻ sinh ra vào ngày 21 tháng 6 không đây?
Đang nghĩ ngợi, đầu Claire đột nhiên đụng phải đầu của một người khác, “cốp” một tiếng, Claire bị đâm đến nổ đom đóm mắt.
Sau khi người nọ nhìn thấy y liền không khách khí mở miệng nói: “Claire, cậu vừa đi đường vừa ngủ sao? Cả con đường rộng như vậy mà cậu lại đụng trúng đầu tôi là có ý gì? Có biết đầu cậu cứng lắm không hả?”
Claire: “…”
Đối diện với ánh mắt của Cevi, Claire đột nhiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thằng nhóc thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ này, cảnh tượng trước đây mình ngây thơ ôm hắn hôn đến cả mặt đầy nước miếng vẫn còn rất mới mẻ trong trí nhớ của Claire, nhìn thấy Cevi, liền giống như gặp phải lịch sử đen tối của bản thân vậy, Claire không nhịn được quay đầu bước đi.
Cevi đột nhiên đưa tay nhéo nhéo cổ y: “Sao vừa đụng tôi đã quay đầu bỏ chạy, mấy hôm nay cậu sao thế, giống như mất hồn vậy?”
Claire bất đắc dĩ nói: “Buông ra, Cevi.”
Cevi nghi hoặc hỏi: “Sao tôi lại cảm thấy hình như cậu có chút thay đổi?”
Claire quay đầu, cười đến vô cùng xán lạn: “Không có đổi a.”
Cevi càng thêm nghi hoặc: “Thật sao? Sao tôi lại cảm thấy cậu cười thật giả quá?”
Vậy phải cười thế nào mới đúng chứ? Claire điều chỉnh biểu tình một chút, cố gắng khiến bản thân cười thật đơn thuần.
Cevi thấy anh bạn nhỏ trước mặt càng cười càng ngốc, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu y, nói: “Ngốc, tôi đùa cậu thôi.”
Claire: “……”
Thằng nhóc tóc đen, mắt to trước mặt này, là bạn lớn lên từ nhỏ với y, sau khi Claire khôi phục trí nhớ mặc dù có chỉ số thông minh của người trưởng thành, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét tiểu Cevi chút nào, dù sao hai người quen biết đã nhiều năm, lại nói một đứa trẻ cũng không có tâm cơ gì, y quả thật không cần phải cố ý đề phòng Cevi.
Chỉ là, đối diện với gương mặt mỉm cười của Cevi, Claire cứ thấy nao nao, một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Claire không nhịn được